Tái cấu trúc quân đội - Chương 4
Chương 4: Công Nghệ Tương Lai
Sau những ngày đào tạo căng thẳng về chiến thuật và tư duy linh hoạt, Gia Cát Lượng nhận ra rằng yếu tố con người đã dần được củng cố. Tuy nhiên, ông hiểu rằng thế giới hiện đại này không chỉ đơn thuần là dựa vào trí tuệ và tinh thần, mà công nghệ đã trở thành một phần không thể thiếu trong chiến tranh. Ông quyết định rằng bước tiếp theo trong việc cải tổ quân đội là học cách kết hợp công nghệ với tư duy chiến lược cổ điển.
Buổi sáng hôm đó, Minh đến gặp Gia Cát Lượng trong căn phòng điều khiển hiện đại của trung tâm quân sự. Hệ thống máy móc phức tạp bao quanh, các màn hình hiển thị thông tin chiến đấu và những thông số kỹ thuật liên tục thay đổi. Minh nhìn Gia Cát Lượng, mắt ánh lên sự tò mò.
“Thưa tiên sinh, ngài muốn tìm hiểu về công nghệ hiện đại, nhưng với sự khôn ngoan của ngài, liệu nó có thực sự cần thiết không? Công nghệ có thể làm ta yếu đi vì quá phụ thuộc vào nó,” Minh nói.
Gia Cát Lượng nhìn quanh căn phòng, chậm rãi bước tới một bàn điều khiển. Ông đặt tay lên màn hình cảm ứng, cảm nhận sự khác biệt với những gì mình từng biết. Nhưng với ông, đây không phải là một thứ gì quá phức tạp, chỉ là một công cụ mới để thích nghi.
“Ngươi đúng, Minh,” Gia Cát Lượng trả lời, “công nghệ có thể làm con người yếu đi nếu chỉ biết dựa dẫm vào nó. Nhưng nó cũng là một vũ khí mạnh mẽ nếu được sử dụng đúng cách. Điều quan trọng là chúng ta không để công nghệ kiểm soát mà phải là người kiểm soát nó.”
Gia Cát Lượng nhìn Minh với ánh mắt kiên định. “Ta muốn biết quân đội hiện đại đang sử dụng những loại công nghệ nào, và làm sao để chúng ta có thể tích hợp chúng vào chiến lược quân sự một cách hiệu quả.”
Minh gật đầu và ra hiệu cho một nhóm chuyên gia công nghệ bước vào. Họ bắt đầu trình bày về những công nghệ tiên tiến nhất trong quân sự: máy bay không người lái, hệ thống phòng thủ tự động, trí tuệ nhân tạo và khả năng giám sát qua vệ tinh. Tất cả những thứ này tạo nên một lực lượng chiến đấu hiện đại với sức mạnh và hiệu quả chưa từng có.
Một trong những chuyên gia, Đại tá Hải, cầm trên tay một mô hình máy bay không người lái và nói: “Thưa tiên sinh, đây là một trong những loại vũ khí hiện đại nhất mà chúng tôi đang phát triển. Máy bay không người lái này có thể tấn công từ xa, không cần đến sự hiện diện của con người, giúp giảm thiểu rủi ro cho binh lính.”
Gia Cát Lượng quan sát mô hình với vẻ nghiêm túc. “Một công nghệ ấn tượng. Nhưng nếu máy móc bị phá hủy hoặc mất tín hiệu, các ngươi sẽ làm gì?”
Hải ngập ngừng: “Chúng tôi… sẽ phải rút lui hoặc chờ phục hồi hệ thống.”
Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười, nhìn Hải như đang dạy dỗ một học trò. “Vậy các ngươi sẽ mất thế trận chỉ vì sự cố kỹ thuật? Trong chiến tranh, không bao giờ được phép để công nghệ làm chủ trận chiến. Các ngươi phải có kế hoạch dự phòng cho mọi tình huống.”
Ông quay sang nhóm sĩ quan trẻ và các chuyên gia, giọng nói mạnh mẽ: “Công nghệ có thể tăng cường sức mạnh, nhưng không thể thay thế con người. Các ngươi cần phải học cách kết hợp giữa trí tuệ của mình với những công cụ hiện đại này. Nếu chỉ dựa vào máy móc mà không hiểu rõ cách kiểm soát tình huống, chúng ta sẽ thất bại ngay từ đầu.”
Minh, đứng bên cạnh, cảm thấy mỗi lời nói của Gia Cát Lượng như thấm sâu vào tâm trí. Anh nhận ra rằng, chiến tranh không chỉ là cuộc chơi của máy móc mà là sự phối hợp hoàn hảo giữa con người và công nghệ. Gia Cát Lượng không chỉ dạy về chiến thuật mà còn về cách nhìn nhận và làm chủ mọi khía cạnh của chiến tranh.
“Ta sẽ không từ chối công nghệ,” Gia Cát Lượng nói tiếp, “nhưng ta sẽ sử dụng nó như một công cụ bổ trợ. Công nghệ có thể giúp chúng ta nhìn thấy những điều mà mắt thường không thể, nhưng nó không thể thay thế khả năng phán đoán của con người. Chúng ta sẽ tận dụng trí tuệ nhân tạo để phân tích tình hình, nhưng quyết định cuối cùng phải do chúng ta đưa ra.”
Ông yêu cầu Hải triển khai thử nghiệm sử dụng máy bay không người lái và các hệ thống phòng thủ tự động trong một trận giả định. Lần này, Gia Cát Lượng muốn xem liệu các sĩ quan trẻ đã học được cách kiểm soát công nghệ thay vì bị công nghệ dẫn dắt hay chưa.
Trận chiến giả định bắt đầu. Trên màn hình lớn, các máy bay không người lái cất cánh, hệ thống phòng thủ được kích hoạt, và mọi hành động đều diễn ra dưới sự giám sát của trí tuệ nhân tạo. Các sĩ quan trẻ điều khiển trận đấu từ xa, đưa ra các quyết định dựa trên dữ liệu mà hệ thống cung cấp.
Bất ngờ, một tình huống giả định được Gia Cát Lượng cài đặt trước: hệ thống trí tuệ nhân tạo gặp trục trặc, và tín hiệu từ máy bay không người lái bị mất hoàn toàn. Cả phòng điều khiển rơi vào sự hoang mang.
“Bây giờ thì sao?” Gia Cát Lượng hỏi, giọng nói thách thức. “Các ngươi đã chuẩn bị gì cho tình huống này?”
Hải và các sĩ quan trẻ bối rối. Một số đề nghị chờ hệ thống phục hồi, trong khi một số khác cố gắng đưa ra phương án rút lui.
“Không có thời gian để chờ đợi hay rút lui,” Gia Cát Lượng nói, ánh mắt sắc lạnh. “Các ngươi phải học cách kiểm soát tình huống ngay lập tức, dùng trí tuệ của mình để thay thế công nghệ khi nó thất bại.”
Ông ra lệnh cho Minh và các sĩ quan sử dụng đội hình chiến thuật thủ công mà họ đã được học trong các buổi huấn luyện trước đó. Kết quả thật bất ngờ: dù không có sự hỗ trợ của công nghệ, họ vẫn kiểm soát được tình hình, sử dụng đội hình chiến thuật linh hoạt để hoàn tất nhiệm vụ.
Khi trận giả định kết thúc, Gia Cát Lượng đứng lên và tuyên bố: “Công nghệ là một phần quan trọng, nhưng không phải là tất cả. Kẻ chiến thắng trong chiến tranh không phải là kẻ có công nghệ tối tân nhất, mà là kẻ biết làm chủ mọi công cụ, kể cả chính bản thân mình.”
Minh nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ. “Ngài đã mở ra cho chúng tôi một con đường mới, không chỉ dựa vào công nghệ mà còn dựa vào chính bản thân mình.”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu. “Đúng vậy. Đây mới chỉ là khởi đầu cho một lực lượng quân đội mạnh mẽ và hiện đại hơn. Sự kết hợp giữa con người và công nghệ chính là chìa khóa dẫn đến chiến thắng.”