Tái lập chiến lược cho các trận đánh lớn - Chương 1
Chương 1: Khởi Nguồn Sứ Mệnh
Màn đêm dày đặc bao phủ trại quân Thục Hán, gió rít từng hồi qua các lều trại. Gia Cát Lượng, một trong những trí tuệ quân sự vĩ đại nhất thời Tam Quốc, đứng lặng trước bàn cờ chiến trận. Từng quân cờ như những ký ức thất bại hiện lên rõ ràng trong tâm trí ông. Trận chiến chống lại Ngụy và Đông Ngô đã không diễn ra theo đúng kế hoạch. Mọi tính toán của ông tưởng chừng hoàn hảo, nhưng thế cục chiến tranh đã thay đổi nhanh hơn dự đoán.
“Thời thế không còn như trước, ta cần tìm ra hướng đi mới,” Gia Cát Lượng thì thầm, mắt nhìn đăm chiêu vào bản đồ chiến lược trải rộng trước mặt.
Người lính hầu, Lưu Phúc, lặng lẽ tiến đến.
“Thừa tướng, giờ đã khuya rồi. Ngài có cần nghỉ ngơi chút không?”
Gia Cát Lượng lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời bản đồ. “Không, ta không thể dừng lại bây giờ. Thời gian của chúng ta đang dần cạn. Quân Ngụy ngày càng mạnh mẽ, và nếu ta không thay đổi cách đánh, tương lai của Thục Hán sẽ tăm tối.”
Lưu Phúc cúi đầu, không dám nói thêm. Ông biết rõ, thừa tướng đã trải qua quá nhiều áp lực và trách nhiệm trên vai.
Ngay lúc đó, một ánh chớp bất ngờ xé ngang bầu trời, chiếu sáng toàn bộ lều trại. Gia Cát Lượng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực. Ông nhớ đến cuốn sách cổ mà trước đây từng đọc từ các bậc thầy như Sun Tzu. Bên trong đó, không chỉ có những chiến lược cổ xưa mà còn có những ghi chép bí ẩn về tương lai, về những nhà chiến lược sẽ xuất hiện từ nhiều thời đại khác nhau. Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Gia Cát Lượng.
“Phúc, mang cho ta cuốn ‘Binh Pháp Tôn Tử’,” ông ra lệnh.
Lưu Phúc nhanh chóng mang đến cuốn sách cũ kỹ mà Gia Cát Lượng đã nghiên cứu từ thuở còn trẻ. Gia Cát Lượng mở từng trang, từng dòng chữ vàng ròng hiện lên như nhảy múa trước mắt ông. “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” – câu nói kinh điển của Sun Tzu vang vọng trong đầu ông. Nhưng lần này, Gia Cát Lượng không chỉ tìm kiếm câu trả lời từ quá khứ. Ông cần nhìn về tương lai.
Trong một khoảnh khắc tỉnh ngộ, Gia Cát Lượng nhắm mắt lại, hít thở sâu và rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, Gia Cát Lượng đứng giữa một chiến trường hoàn toàn khác lạ. Không phải là những ngọn núi trùng điệp của Trung Hoa cổ đại mà là những cánh đồng bất tận, với hàng ngàn binh sĩ xếp hàng thẳng tắp. Ở phía xa, một người đàn ông đang chỉ huy trận chiến với sự điêu luyện và tự tin.
“Người đó là ai?” Gia Cát Lượng tự hỏi, tiến lại gần hơn.
Người chỉ huy đó quay lại và nhìn thẳng vào Gia Cát Lượng. “Ta là Napoleon Bonaparte, một tướng quân của thế giới tương lai.”
“Ngài… từ tương lai sao?” Gia Cát Lượng ngạc nhiên, nhưng trong giấc mơ này, mọi điều kỳ lạ đều có thể xảy ra.
Napoleon cười nhẹ. “Đúng vậy. Ta đã chinh phục nhiều vùng đất, từ Âu sang Á, và sử dụng những chiến thuật mà ngươi chưa từng biết tới.”
Gia Cát Lượng không ngần ngại, ông cúi đầu trước người chỉ huy từ tương lai. “Xin ngài chỉ giáo. Ta đang tìm cách để thay đổi vận mệnh của Thục Hán và tìm ra chiến lược mới.”
Napoleon bước tới gần bàn cờ chiến lược của Gia Cát Lượng, một bàn cờ tượng trưng cho Trung Hoa cổ đại. “Ngươi hiểu địa hình rất rõ, điều đó quan trọng. Nhưng chiến tranh không chỉ nằm ở đó. Ngươi phải biết cách tận dụng sự bất ngờ và tốc độ. Ta đã dùng những trận chiến di động, không để quân địch kịp thích nghi. Ngươi có thể học từ đó.”
“Di động?” Gia Cát Lượng nhíu mày.
“Đúng, tốc độ và sự linh hoạt là yếu tố quan trọng,” Napoleon giải thích. “Thay vì dồn toàn lực vào một trận đánh lớn, hãy chia nhỏ lực lượng, đánh lạc hướng đối phương và tấn công vào những điểm yếu nhất. Đó là cách để chiếm lợi thế.”
Gia Cát Lượng lắng nghe chăm chú, ánh mắt sáng lên khi nghe những lời dạy quý báu. Ông đã từng sử dụng những trận phục kích nhỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hợp với sự linh hoạt và tốc độ của quân đội như Napoleon đã làm.
“Tôi hiểu rồi,” Gia Cát Lượng gật đầu, tâm trí ông như được mở rộng. “Vậy còn việc tấn công vào tâm lý của kẻ thù? Sun Tzu từng nói rằng phải làm đối phương nghi ngờ chính mình.”
Napoleon gật đầu. “Đúng, tâm lý chiến là một vũ khí lợi hại. Nhưng không chỉ dừng ở đó, hãy làm cho đối phương tin rằng họ đang thắng, rồi bất ngờ lật ngược thế cờ.”
Gia Cát Lượng như chìm trong sự phân tích. Ông đã từng suy nghĩ nhiều về tâm lý chiến, nhưng lời khuyên của Napoleon giúp ông thấy rõ cách áp dụng mới mẻ hơn, linh hoạt hơn.
Gia Cát Lượng tỉnh dậy, ánh sáng bình minh đã len lỏi qua cửa lều. Ông thở dài, nhưng không phải vì mệt mỏi. Trái lại, tâm hồn ông như được tiếp thêm sinh lực mới.
“Lưu Phúc,” ông gọi.
Lưu Phúc nhanh chóng xuất hiện. “Thừa tướng, ngài có cần gì không?”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng. “Chuẩn bị cho ta một cuộc họp với các tướng lĩnh. Ta có một kế hoạch mới.”
Ông đứng dậy, đôi mắt sắc bén, toát lên một sự tự tin hiếm thấy. Cuộc hành trình học hỏi từ những chiến lược gia vĩ đại vừa bắt đầu, và Gia Cát Lượng biết rằng thời khắc của sự thay đổi đã đến.