Tái Ngộ Với Ngọc Hoàng - Chương 1
Chương 1: Hồi Tưởng Quá Khứ
Trong ánh sáng lấp lánh của vũ trụ, Tôn Ngộ Không đứng trên đỉnh Ngọc Hoàng, nơi mà mọi thần thánh đều phải cúi đầu. Sau nhiều năm phiêu bạt và chiến đấu, nỗi uẩn ức trong lòng anh ngày càng nặng nề. Hình ảnh Ngọc Hoàng, người đã từng tước bỏ quyền lực của anh, như một bóng ma ám ảnh.
Tôn Ngộ Không thở dài, tự nhủ: “Mình cần phải giải quyết ân oán này. Không thể mãi sống trong quá khứ.”
Anh bay lên trời, hướng về Ngọc Hoàng. Khi đến nơi, Tôn Ngộ Không được đón tiếp bởi các thiên thần, họ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên và e dè.
Một thiên thần, với giọng điệu e ngại, hỏi: “Ngọc Hoàng có biết ngươi đến không, Tôn Ngộ Không?”
Tôn Ngộ Không gật đầu. “Ta sẽ gặp Ngọc Hoàng. Ta có chuyện quan trọng cần nói.”
Khi bước vào đại điện, Ngọc Hoàng ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt bình thản nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc. Ông nhìn Tôn Ngộ Không với sự lạnh lùng.
“Tôn Ngộ Không,” Ngọc Hoàng cất tiếng, “tại sao ngươi lại trở lại đây?”
“Ta đến để nói chuyện về những gì đã xảy ra trong quá khứ,” Tôn Ngộ Không đáp, giọng điệu kiên quyết. “Ta không thể quên ân oán giữa chúng ta. Ta muốn làm rõ mọi thứ.”
Ngọc Hoàng nhếch môi, đôi mắt như đang đánh giá. “Rất tốt. Hãy kể cho ta nghe lý do ngươi cảm thấy bị tổn thương.”
Tôn Ngộ Không nhìn sâu vào mắt Ngọc Hoàng, bộc bạch: “Ngài đã tước đi sức mạnh của ta, khiến ta phải lang thang trong đau khổ. Ta chỉ muốn được tự do để làm điều mình thích.”
Ngọc Hoàng nhíu mày. “Ngươi biết ta đã làm điều đó vì lý do gì không? Ngươi không phải là một thần thánh đơn giản, mà là một sinh linh có thể gây ra hỗn loạn.”
“Nhưng ta cũng có thể mang lại bình yên,” Tôn Ngộ Không khẳng định. “Ngài cần phải hiểu rằng ta đã học hỏi từ những sai lầm. Ta đã thay đổi.”
Ngọc Hoàng im lặng một lúc lâu, như thể đang cân nhắc. Cuối cùng, ông nói: “Ta không thể quên những gì đã xảy ra, nhưng ta cũng không thể phủ nhận sự thay đổi của ngươi.”
“Vậy thì hãy cho ta một cơ hội,” Tôn Ngộ Không thuyết phục. “Hãy cho ta được khôi phục sức mạnh và chứng minh rằng ta có thể làm điều tốt cho nhân gian.”
Ngọc Hoàng nhìn Tôn Ngộ Không, vẻ mặt vẫn nghiêm túc. “Ngươi có chắc chắn về điều đó không? Một cơ hội sẽ không dễ dàng.”
“Ta sẵn sàng,” Tôn Ngộ Không đáp, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. “Ngài hãy cho ta thử thách.”
Ngọc Hoàng gật đầu, dấu hiệu đồng ý cho một cuộc đối thoại mở ra một tương lai mới. “Rất tốt. Hãy chuẩn bị tinh thần, vì sắp tới sẽ có những thử thách lớn đang chờ đợi ngươi.”