Tái Ngộ Với Ngọc Hoàng - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Khi cuộc trò chuyện giữa Tôn Ngộ Không và Ngọc Hoàng kết thúc, không khí trong đại điện trở nên căng thẳng. Các thiên thần đứng xung quanh lắng nghe từng lời, cảm giác hồi hộp như thể chính họ cũng sắp bước vào một cuộc phiêu lưu.
“Ngọc Hoàng,” một thiên thần trẻ tuổi cất tiếng, “ngài thật sự tin tưởng vào Tôn Ngộ Không sao? Hắn đã từng gây ra bao nhiêu rắc rối cho Thiên Đình.”
Ngọc Hoàng gật đầu, giọng nói vẫn nghiêm nghị. “Chúng ta không thể chỉ dựa vào quá khứ để phán xét. Đôi khi, những kẻ đã lầm lỡ lại có thể trở thành những người hùng.”
Tôn Ngộ Không, cảm thấy sự ủng hộ từ một số thiên thần, nắm chặt tay. “Ta sẽ chứng minh rằng mình có thể làm điều tốt cho nhân gian.”
Ngọc Hoàng nhìn thẳng vào mắt Tôn Ngộ Không. “Rất tốt. Hãy lắng nghe. Ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ. Ngươi cần phải tìm và thu phục một con quái vật cổ đại đang gây rối tại nhân gian.”
“Ai đã tước đi sức mạnh của ta, giờ đây lại giao cho ta một nhiệm vụ nguy hiểm?” Tôn Ngộ Không nói với vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Con quái vật đó là ai?”
Ngọc Hoàng trả lời: “Nó có tên là Mãnh Hổ. Con quái vật này đã tàn phá nhiều làng mạc và gây ra sự hoang mang cho người dân. Ngươi phải thu phục nó và đưa về đây.”
Tôn Ngộ Không cảm thấy lòng tự tin trỗi dậy. “Ta sẽ không để ngài thất vọng. Ta sẽ bắt được Mãnh Hổ và mang lại bình yên cho nhân gian.”
Ngọc Hoàng mỉm cười lần đầu tiên. “Nếu ngươi thành công, ta sẽ xem xét việc khôi phục sức mạnh cho ngươi.”
Khi Tôn Ngộ Không rời khỏi đại điện, các thiên thần vẫn đứng im, nỗi lo âu và hi vọng cùng đan xen. Một thiên thần khác hỏi: “Ngài có thật sự tin tưởng rằng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này không, Ngọc Hoàng?”
“Tin hay không là việc của ta,” Ngọc Hoàng trả lời. “Nhưng nếu hắn thành công, chúng ta sẽ có một người hùng bên cạnh, một kẻ có thể bảo vệ nhân gian và Thiên Đình.”
Tôn Ngộ Không bay ra khỏi thiên đình, lòng tràn đầy hứng khởi. “Mãnh Hổ, ta sẽ đến tìm ngươi!” anh hô lớn, giọng nói vang vọng khắp nơi.
Trong lòng anh, một cảm giác nhẹ nhõm dần thay thế cho nỗi oán hận. Hành trình mới đã bắt đầu, và anh cảm thấy rằng, có thể, cuộc sống của mình sẽ không còn là những cuộc chiến vô nghĩa mà sẽ là những hành động nhằm bảo vệ sự bình yên.