Tái sinh với kiến thức hiện đại - Chương 10
Chương 10: Sự Thay Đổi Của Lịch Sử
Trận tập kích phá hủy kho lương của Tào Tháo đã thành công, nhưng cái giá mà Hưng và quân đội của Lưu Bị phải trả cũng không nhỏ. Tuy họ đã rút lui an toàn, nhưng cuộc chiến với Tào Tháo vẫn tiếp tục căng thẳng. Mùa đông đang đến, nguồn cung cấp lương thực trở nên khan hiếm, và cả hai phe đều bị cuốn vào một cuộc chạy đua về nguồn lực và chiến lược.
Nhưng với Hưng, đây không chỉ là một cuộc chiến về quân sự. Đó là cuộc chiến với lòng người, với quyền lực và với những mưu đồ ẩn giấu trong bóng tối. Anh biết rằng nếu muốn thay đổi lịch sử, không chỉ chiến thắng trên chiến trường, mà còn phải thay đổi cả cách vận hành quyền lực trong một xã hội đầy mưu mô và đấu đá.
Một ngày sau cuộc rút lui, Gia Cát Lượng đến gặp Hưng. Hai người ngồi bên bờ suối, giữa những hàng cây rụng lá khẳng khiu của mùa đông. Ánh mắt Gia Cát Lượng sáng rực, dường như trong ông có một sự khâm phục nhất định dành cho Hưng.
“Ngươi đã làm rất tốt trong trận tập kích vừa qua,” Gia Cát Lượng mở lời, giọng trầm ấm. “Nhưng ta biết ngươi vẫn còn lo lắng.”
Hưng gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta có thể đã thành công trong trận này, nhưng Tào Tháo sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hắn vẫn còn quá nhiều nguồn lực. Và điều ta lo nhất không phải là kẻ địch ngoài kia, mà là những gì đang diễn ra bên trong chúng ta.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng. “Ngươi lo về lòng trung thành trong quân đội?”
“Không chỉ thế. Cả sự mâu thuẫn giữa các tướng lĩnh, những âm mưu và sự tranh giành quyền lực. Điều này có thể phá hoại tất cả những gì chúng ta đã xây dựng.”
Gia Cát Lượng im lặng, đôi mắt trầm ngâm nhìn dòng nước chảy xiết. “Ngươi nói không sai. Nhưng ngươi biết không, không có cuộc chiến nào chỉ là sự đối đầu giữa các đội quân. Nó luôn là cuộc chiến về lòng người, về sự tín nhiệm và cả sự sẵn sàng hy sinh.”
Hưng gật đầu, cảm nhận sâu sắc ý nghĩa trong lời nói của Gia Cát Lượng. “Ta hiểu rồi. Vấn đề không chỉ là đánh bại Tào Tháo, mà là cách chúng ta giữ vững lòng trung thành và niềm tin của quân đội.”
Cuộc chiến tiếp tục kéo dài trong nhiều tháng. Tào Tháo, sau thất bại mất kho lương, đã phải tạm thời rút lui để củng cố lực lượng. Trong khi đó, Lưu Bị cũng tận dụng thời gian này để tăng cường quân đội, cải tiến vũ khí và xây dựng chiến lược mới.
Hưng, với vai trò chiến lược gia chính, không ngừng nghiên cứu và cải tiến các chiến thuật dựa trên kiến thức hiện đại của mình. Anh đã áp dụng nhiều công nghệ quân sự mới, giúp quân đội Lưu Bị ngày càng mạnh mẽ hơn, từ các thiết bị liên lạc bằng cờ hiệu cho đến việc sử dụng cung nỏ cải tiến. Nhờ những sáng tạo này, quân đội của Lưu Bị ngày càng trở nên tổ chức chặt chẽ và hiệu quả hơn.
Một ngày nọ, tin tức khẩn cấp từ tiền tuyến được đưa đến: Tào Tháo đang tập hợp một đội quân khổng lồ và chuẩn bị tiến hành một cuộc tấn công toàn diện. Đây sẽ là trận đánh cuối cùng quyết định số phận của cả hai bên.
Lưu Bị, Gia Cát Lượng và Hưng cùng các tướng lĩnh họp lại để chuẩn bị cho trận chiến này. Không khí trong lều trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi người đều hiểu rằng trận đánh sắp tới không chỉ là cuộc đối đầu giữa quân Lưu Bị và Tào Tháo, mà còn là trận chiến định đoạt cục diện của cả thời đại Tam Quốc.
“Chúng ta cần một kế hoạch rõ ràng và kiên định,” Gia Cát Lượng lên tiếng. “Không thể để Tào Tháo chiếm thế thượng phong trong trận này.”
Hưng đứng lên, ánh mắt kiên định. “Ta đã suy nghĩ rất kỹ. Chúng ta sẽ chia quân thành hai nhánh, một đội sẽ đóng giả làm lực lượng yếu ớt để dụ Tào Tháo tiến sâu vào. Khi hắn nghĩ rằng đã giành được thắng lợi, đội quân chính của chúng ta sẽ tấn công bất ngờ từ phía sau.”
Gia Cát Lượng mỉm cười. “Ngươi luôn có những kế hoạch táo bạo. Nhưng nếu ta không lầm, ngươi còn có một điều gì đó trong đầu phải không?”
Hưng gật đầu, cầm một tấm bản đồ và trải ra trước mọi người. “Địa hình nơi chúng ta định đánh rất phức tạp, với nhiều đồi núi và khe suối. Ta đã tính toán rằng nếu chúng ta tận dụng các vách đá và dòng suối ở đây, chúng ta có thể bẫy quân Tào Tháo vào một thế không thể thoát.”
Lưu Bị, sau khi nghe kế hoạch, đứng dậy, tay vỗ nhẹ vào vai Hưng. “Ngươi luôn mang đến những ý tưởng đầy sáng tạo. Ta tin rằng lần này, chúng ta sẽ giành chiến thắng.”
Trận chiến cuối cùng diễn ra trên những ngọn đồi và thung lũng quanh doanh trại Lưu Bị. Quân của Tào Tháo tấn công dữ dội như một cơn bão, nhưng quân Lưu Bị đã chuẩn bị sẵn sàng, với kế hoạch mà Hưng và Gia Cát Lượng vạch ra.
Quân đội của Lưu Bị giả vờ rút lui, khiến Tào Tháo tưởng rằng mình đã chiếm ưu thế. Nhưng khi hắn tiến sâu vào địa hình hiểm trở, những chiếc bẫy ngầm và các đội quân tinh nhuệ của Lưu Bị bắt đầu xuất hiện. Từ trên cao, các cung thủ sử dụng nỏ liên hoàn bắn xuống, gây ra thiệt hại nặng nề cho quân Tào.
Hưng đứng trên đồi, mắt nhìn xuống chiến trường, nơi quân của Tào Tháo đang bị mắc kẹt trong các khe suối và vách đá. Kế hoạch của anh đã thành công.
“Đã đến lúc kết thúc,” Hưng thầm nghĩ. Anh ra lệnh cho quân lính phát động cuộc tấn công toàn diện.
Cuối cùng, quân của Tào Tháo bị đánh tan tác. Hắn buộc phải rút lui một lần nữa, để lại một đội quân suy yếu và tan rã. Trận chiến này đã đánh dấu sự chấm dứt tham vọng của Tào Tháo ở phía nam.
Lưu Bị và các tướng lĩnh đứng trên chiến trường, nhìn về phía chân trời xa xăm. “Chúng ta đã thắng,” Lưu Bị nói, giọng đầy sự cảm kích. “Nhưng chiến thắng này không chỉ là của riêng ta, mà là của tất cả mọi người, đặc biệt là Hưng.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt tự hào. “Hưng đã mang đến cho chúng ta những chiến lược không chỉ thông minh mà còn mang tính cách mạng. Không có ngươi, Hưng, chúng ta đã không thể đứng ở đây ngày hôm nay.”
Hưng cúi đầu khiêm tốn, nhưng trong lòng anh biết rằng mình đã làm được điều mà không ai ngờ tới. Anh đã thay đổi lịch sử, không chỉ bằng sức mạnh của chiến tranh, mà còn bằng trí tuệ và sự sáng tạo.
Khi màn đêm buông xuống, Hưng ngồi bên đống lửa, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cuộc chiến Tam Quốc vẫn còn tiếp diễn, nhưng anh biết rằng mình đã làm hết sức để thay đổi cục diện của một thời đại.
“Lịch sử sẽ nhớ đến tất cả những người đã chiến đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn,” Hưng thầm nghĩ. Anh biết rằng mình không chỉ là một người xuyên không về quá khứ, mà là một phần trong lịch sử mà anh đã giúp viết lại.