Tái sinh với kiến thức hiện đại - Chương 6
Chương 6: Trận Chiến Xích Bích
Thời gian trôi qua, Hưng và quân đội Lưu Bị không ngừng luyện tập và nâng cao kỹ năng với những vũ khí mới mà anh đã giúp cải tiến. Đội cung thủ sử dụng nỏ liên hoàn giờ đây đã thành thạo, và những binh lính mặc áo giáp nhẹ cũng linh hoạt hơn rất nhiều so với trước. Tuy nhiên, Hưng biết rằng một thử thách lớn hơn đang đến gần – trận chiến Xích Bích, một trong những trận đánh quyết định sẽ định hình tương lai của Tam Quốc.
Tin tức về việc Tào Tháo đang huy động lực lượng khổng lồ để tấn công liên quân của Lưu Bị và Tôn Quyền lan truyền khắp nơi. Tào Tháo đã tập hợp một đội quân thủy binh hùng mạnh, chuẩn bị tiến xuống phía nam với ý đồ đánh bại cả hai thế lực lớn còn lại. Hưng hiểu rằng đây không chỉ là một trận chiến thông thường mà còn là cơ hội để anh chứng minh khả năng của mình, không chỉ với Lưu Bị mà với cả các đồng minh.
Buổi họp chiến lược diễn ra tại lều của Lưu Bị, với sự hiện diện của Gia Cát Lượng, Triệu Vân và một số tướng lĩnh khác. Lần này, Tôn Quyền đã cử Chu Du đến tham gia bàn bạc kế hoạch. Hưng đứng ở một góc, lắng nghe cuộc trao đổi giữa các vị tướng và nhà chiến lược hàng đầu.
Chu Du, một vị tướng trẻ tuổi và đầy tài năng, cất giọng mạnh mẽ: “Tào Tháo có đội quân khổng lồ, nhưng chúng ta không nên quá lo sợ. Lợi thế của chúng ta là địa hình sông nước ở Xích Bích. Nếu chúng ta biết cách tận dụng, chúng ta có thể đánh bại hắn, dù hắn đông hơn rất nhiều.”
Gia Cát Lượng gật đầu đồng ý, nhưng ông vẫn có vẻ lo ngại. “Đúng vậy, nhưng quân Tào có kinh nghiệm trên đất liền nhiều hơn. Trận chiến này sẽ diễn ra trên sông, và đó là một lợi thế cho chúng ta. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào địa hình, ta e rằng không đủ.”
Hưng quyết định tiến lên, lên tiếng: “Thưa các tướng quân, ta có một đề xuất.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hưng. Dù đã có danh tiếng từ những trận chiến trước, nhưng đây là lần đầu tiên anh chính thức tham gia vào một buổi họp chiến lược cấp cao như thế này.
“Quân Tào dựa vào đội quân thủy binh hùng mạnh và số lượng tàu chiến lớn. Nhưng nếu chúng ta có thể khiến tàu của họ trở thành bất lợi thay vì lợi thế, chúng ta sẽ có cơ hội. Ta đề xuất sử dụng chiến lược hỏa công – chúng ta sẽ đốt cháy hạm đội của Tào Tháo khi chúng đang ở trên sông.”
Chu Du mỉm cười tán thưởng. “Ý tưởng hỏa công không tệ, nhưng làm thế nào để chúng ta có thể chắc chắn rằng ngọn lửa sẽ lan đủ nhanh và mạnh mẽ để gây thiệt hại lớn cho quân Tào?”
Hưng gật đầu. Đây là điều mà anh đã suy nghĩ rất kỹ. “Thưa Chu tướng quân, chúng ta cần tính toán thời điểm và hướng gió một cách chính xác. Nếu sử dụng lửa mà không kiểm soát được gió, nó có thể phản tác dụng. Ta đã nghiên cứu và phát hiện rằng, trong những ngày tới, gió sẽ thổi mạnh từ phía nam về phía bắc. Đó sẽ là lúc ta triển khai kế hoạch.”
Gia Cát Lượng ngồi im lặng một lúc, sau đó gật đầu đồng ý. “Hưng nói đúng. Gió là yếu tố then chốt. Nếu chúng ta canh đúng thời điểm và hướng gió, hỏa công sẽ là cách duy nhất để đối phó với hạm đội khổng lồ của Tào Tháo.”
Lưu Bị, người vẫn im lặng lắng nghe, giờ đây lên tiếng. “Nếu cả Gia Cát Lượng và Chu Du đều đồng ý, ta sẽ tin vào kế hoạch này. Hưng, ta giao cho ngươi và Chu Du trách nhiệm chuẩn bị mọi thứ cho chiến lược hỏa công. Đây sẽ là trận đánh quyết định số phận của chúng ta.”
Trong những ngày sau đó, Hưng cùng Chu Du và các thợ thủ công bắt đầu chuẩn bị. Họ chế tạo những chiếc thuyền nhỏ chở đầy rơm và dầu hỏa, sẵn sàng cho nhiệm vụ tự sát: tiến vào giữa hạm đội của Tào Tháo và đốt cháy mọi thứ. Hưng cũng giám sát việc sản xuất các cung tên có thể gắn lửa, giúp đội quân bắn hỏa tiễn từ xa.
Ngày quyết định cũng đến. Hạm đội của Tào Tháo đã tiến đến Xích Bích, đóng quân dọc theo bờ sông, tự tin rằng đội quân khổng lồ của họ sẽ áp đảo mọi lực lượng. Tào Tháo không hề lo lắng về hỏa công, vì nghĩ rằng gió sẽ không thuận lợi cho đối phương.
Trên chiến trường, Hưng và Gia Cát Lượng đứng trên cao quan sát, chờ đợi thời cơ thích hợp. Chu Du, người trực tiếp chỉ huy trên thuyền, đã sẵn sàng triển khai hỏa công. Khi gió bắt đầu đổi hướng, thổi mạnh từ phía nam lên bắc, Hưng biết rằng thời khắc đã đến.
“Chuẩn bị! Chờ lệnh của Chu tướng quân!” Hưng hét lên, ánh mắt sáng rực vì căng thẳng.
Chu Du ra lệnh thả những chiếc thuyền nhỏ chở đầy dầu và rơm về phía hạm đội của Tào Tháo. Khi những chiếc thuyền chạm vào tàu địch, lệnh bắn hỏa tiễn được phát ra. Ngọn lửa bùng lên, lan nhanh như vũ bão nhờ gió lớn. Trong chốc lát, cả hạm đội khổng lồ của Tào Tháo biến thành biển lửa.
Từ xa, Tào Tháo chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, hoảng loạn ra lệnh rút quân nhưng không còn kịp nữa. Hỏa công đã phá hủy phần lớn lực lượng thủy binh của hắn, và quân đội của Tào Tháo rơi vào hỗn loạn.
Khi trận chiến kết thúc, quân Lưu Bị và Tôn Quyền giành chiến thắng vang dội. Hạm đội của Tào Tháo gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, và hắn buộc phải rút lui về phía bắc. Chiến thắng Xích Bích không chỉ là một thắng lợi quân sự lớn mà còn là một cú đánh vào lòng kiêu ngạo của Tào Tháo.
Chu Du, sau trận chiến, đến gặp Hưng và cười lớn: “Ngươi quả là một chiến lược gia xuất sắc. Nếu không có kế hoạch của ngươi và sự tính toán chính xác về hướng gió, chúng ta sẽ không thể giành chiến thắng dễ dàng như vậy.”
Hưng khiêm tốn đáp: “Ta chỉ đóng góp một phần nhỏ. Chiến thắng này là nhờ vào sự phối hợp tuyệt vời của tất cả mọi người.”
Gia Cát Lượng đứng cạnh, nhìn Hưng với ánh mắt tán thưởng. “Ngươi đã thay đổi cục diện của trận chiến, và ta tin rằng lịch sử Tam Quốc từ đây sẽ khác đi rất nhiều.”
Hưng gật đầu, lòng đầy tự hào nhưng cũng biết rằng cuộc chiến chưa kết thúc. Vẫn còn rất nhiều trận đánh và thử thách đang chờ đợi phía trước. Nhưng với chiến lược và công nghệ trong tay, anh biết rằng mình đã sẵn sàng đối đầu với bất cứ điều gì sắp tới.