Tái sinh với kiến thức hiện đại - Chương 7
Chương 7: Mặt Tối Của Quyền Lực
Chiến thắng tại Xích Bích đã đem lại cho liên minh Lưu Bị – Tôn Quyền một lợi thế chiến lược không nhỏ, làm lung lay vị thế của Tào Tháo ở miền bắc. Tin tức về trận thắng vang dội lan nhanh khắp cả nước, và Hưng, người đã góp công lớn trong kế hoạch hỏa công, nhanh chóng trở thành một nhân vật được kính trọng trong hàng ngũ quân đội. Nhưng sự nổi lên nhanh chóng này cũng kéo theo những mâu thuẫn ngầm trong nội bộ, mà Hưng sớm nhận ra.
Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đã khuất sau rặng núi, Hưng đang ngồi trong lều của mình, chăm chú nghiên cứu các bản đồ địa hình mới để chuẩn bị cho những trận chiến tiếp theo. Đột nhiên, một bóng người lặng lẽ bước vào. Đó là Triệu Vân, vẻ mặt nghiêm nghị hơn thường lệ.
“Triệu tướng quân, có chuyện gì không ổn sao?” Hưng hỏi, cảm thấy sự căng thẳng trong không khí.
Triệu Vân ngồi xuống đối diện Hưng, nhìn thẳng vào mắt anh. “Hưng, ta phải cảnh báo ngươi. Có những người trong quân đội không hài lòng với sự thăng tiến nhanh chóng của ngươi. Họ cho rằng ngươi đang vượt qua họ, và điều này có thể dẫn đến rắc rối.”
Hưng nhíu mày, nhận ra vấn đề mà Triệu Vân đang đề cập. “Ý ngài là có người đang ganh ghét vì ta không xuất thân từ một gia đình quý tộc hay không có bề dày chiến công như họ?”
Triệu Vân gật đầu. “Phải, một số tướng lĩnh kỳ cựu cảm thấy rằng ngươi đã nhận quá nhiều tín nhiệm chỉ trong một thời gian ngắn. Họ cho rằng những ý tưởng của ngươi, dù có sáng tạo, nhưng đã khiến quyền lực truyền thống của họ bị lung lay.”
Hưng thở dài. Anh biết rằng quyền lực và danh vọng không chỉ đi kèm với sự ngưỡng mộ mà còn kéo theo cả sự đố kị và âm mưu. “Vậy họ có ý định gì?”
Triệu Vân lặng lẽ nói, giọng trở nên nghiêm trọng hơn: “Có tin đồn rằng một số người trong số họ đang liên hệ với Tào Tháo, tìm cách tạo phản nếu ngươi không bị loại khỏi hàng ngũ lãnh đạo. Họ không dám động đến Gia Cát Lượng hay Lưu Bị, nhưng ngươi là người dễ bị nhắm đến hơn cả.”
Hưng đứng dậy, bước ra ngoài lều để hít thở không khí đêm mát mẻ, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ. “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu của âm mưu trong quân đội. Nhưng ta không thể để sự đố kị này làm hỏng kế hoạch của chúng ta.”
Triệu Vân bước ra theo anh, đặt tay lên vai Hưng. “Ngươi không đơn độc. Ta và Gia Cát tiên sinh đã thấy những gì ngươi làm được. Chúng ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng ngươi cần phải cẩn thận. Không phải mọi kẻ thù đều nằm ở bên ngoài doanh trại.”
Ngày hôm sau, Hưng quyết định không để âm mưu này làm mình chùn bước. Anh đến gặp Gia Cát Lượng để trao đổi về những nguy cơ ngấm ngầm trong nội bộ, và họ cùng nhau thống nhất sẽ không để các tướng lĩnh bất mãn có cơ hội gây rối. Gia Cát Lượng, với tầm nhìn chiến lược sắc bén, đã dự đoán trước được điều này và chuẩn bị sẵn sàng.
“Những âm mưu này không phải là điều xa lạ trong bất kỳ quân đội nào,” Gia Cát Lượng nói, đôi mắt sáng rực dưới ánh đèn dầu. “Nhưng ngươi cần nhớ, Hưng, sự thành công của chúng ta phụ thuộc vào sự đoàn kết và lòng trung thành. Nếu có ai đó phản bội, chúng ta phải hành động quyết liệt để duy trì ổn định.”
Hưng gật đầu. “Ta sẽ theo dõi chặt chẽ các động thái của họ. Nhưng nếu có phản bội thật sự, liệu chúng ta có sẵn sàng đối phó không?”
Gia Cát Lượng nhắm mắt suy nghĩ trong giây lát rồi đáp, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Chúng ta không bao giờ để ai phản bội mà không có hậu quả. Lưu chủ công luôn kiên quyết về điều đó.”
Những ngày tiếp theo trôi qua trong căng thẳng. Mặc dù chiến thắng tại Xích Bích đã nâng cao tinh thần toàn quân, nhưng những lời đồn về sự phản bội từ các tướng lĩnh bất mãn bắt đầu lan rộng. Hưng ngày càng trở nên thận trọng trong mọi hành động của mình, biết rằng bất kỳ sai lầm nào cũng có thể trở thành cái cớ để những kẻ thù ngầm ra tay.
Một buổi tối, khi Hưng đang trong lều của mình, một tin báo khẩn cấp đến từ một lính trinh sát. “Thưa ngài, có một nhóm tướng lĩnh đang tụ tập bí mật ngoài doanh trại. Họ nói về việc lật đổ ngài.”
Hưng lập tức đứng dậy, nắm lấy thanh kiếm của mình. “Chúng ta không thể để âm mưu này tiếp tục. Triệu tướng quân đang ở đâu?”
“Triệu tướng quân đã biết về việc này và đang chuẩn bị binh lính để bắt giữ bọn họ,” người lính trả lời.
Hưng vội vã chạy ra khỏi lều, hướng về phía doanh trại nơi các tướng lĩnh đang tụ tập. Khi anh đến, Triệu Vân và đội quân của ông đã vây kín khu vực. Các tướng lĩnh bất mãn bị bắt giữ nhanh chóng, không kịp phản kháng.
Trong khi những kẻ phản bội bị đưa ra trước mặt Lưu Bị, Hưng đứng lặng lẽ bên cạnh Gia Cát Lượng, lòng trĩu nặng. “Ta không muốn cuộc chiến này phải đẫm máu vì những âm mưu từ bên trong,” anh thở dài.
Gia Cát Lượng đặt tay lên vai anh, giọng nói trầm lắng: “Trong thời loạn lạc, quyền lực và danh vọng thường làm mờ mắt con người. Chúng ta không thể tránh khỏi những cuộc tranh giành này. Nhưng điều quan trọng là ngươi phải biết rằng, ngươi đã làm đúng. Sự trung thành và tài năng của ngươi sẽ tiếp tục giúp chúng ta giành chiến thắng.”
Lưu Bị, sau khi xét xử những tướng lĩnh phản bội, ra lệnh xử tử họ ngay lập tức để làm gương cho toàn quân. Quyết định này không chỉ là một sự trừng phạt, mà còn là lời cảnh báo rằng bất kỳ ai chống đối lại quyền lực của Lưu Bị sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Khi đêm buông xuống, Hưng ngồi lặng lẽ trong lều, suy ngẫm về sự khắc nghiệt của quyền lực. Anh nhận ra rằng chiến thắng trên chiến trường không phải là tất cả. Có những trận chiến trong bóng tối, những âm mưu và sự phản bội mà anh phải đối mặt.
“Ta đã đến đây không phải để giành lấy quyền lực, mà để thay đổi lịch sử,” Hưng thầm nhủ. “Nhưng để làm điều đó, ta phải giữ cho mình không bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực này.”
Sự cứng rắn trong lòng Hưng ngày càng lớn dần, và anh biết rằng từ giờ, anh không chỉ phải đối mặt với kẻ thù ngoài chiến trường, mà còn phải đối phó với những mưu đồ từ chính những người bên cạnh mình.