Tái sinh với kiến thức hiện đại - Chương 8
Chương 8: Mưu Phản Trong Bóng Tối
Sau sự kiện bắt giữ và trừng phạt các tướng lĩnh phản bội, không khí trong doanh trại của Lưu Bị trở nên yên ắng hơn, nhưng sâu bên trong, Hưng cảm thấy một sự căng thẳng ngầm đang bao trùm. Những tướng lĩnh còn lại, dù không dám công khai chống đối, nhưng chắc chắn sự đố kỵ và toan tính vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Với tâm trí luôn cảnh giác, Hưng tiếp tục dồn toàn bộ sự tập trung vào việc chuẩn bị cho các trận chiến sắp tới. Mặc dù Xích Bích đã là một chiến thắng quan trọng, nhưng anh biết rằng Tào Tháo sẽ không dừng lại. Lực lượng của hắn vẫn còn rất mạnh, và bất kỳ sơ suất nào cũng có thể đưa quân Lưu Bị vào tình thế hiểm nghèo.
Một đêm mưa lớn, Hưng đang ngồi trong lều, mắt chăm chú nhìn vào bản đồ quân sự, phân tích các tuyến đường và địa hình sông nước cho chiến lược tiếp theo. Tiếng gió thổi mạnh bên ngoài khiến lều rung lên từng đợt. Hưng khẽ thở dài, cảm nhận một cảm giác lo lắng khó tả.
Bất chợt, một bóng đen lướt nhanh vào lều, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hưng. Đó là một người lính canh, vẻ mặt căng thẳng. “Thưa ngài Hưng, có chuyện không ổn. Chúng ta vừa bắt được một tên lính mang thông tin bí mật ra ngoài doanh trại.”
Hưng đứng bật dậy. “Mang hắn đến đây ngay.”
Chỉ trong giây lát, một người lính bị dẫn vào lều, hai tay bị trói chặt. Hắn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hưng. “Thưa ngài, ta bị ép buộc… ta không có ý phản bội.”
Hưng cau mày, cảm thấy cơn giận dữ dâng lên trong lòng. “Ngươi định đưa tin tức gì ra ngoài? Và ai đã ra lệnh cho ngươi làm điều này?”
Tên lính run rẩy, giọng lắp bắp: “Thưa ngài, ta… ta được một trong các tướng quân bảo ta chuyển tin đến quân của Tào Tháo. Họ đã bí mật hứa sẽ giúp hắn tiêu diệt ngài nếu ngài tiếp tục có ảnh hưởng lớn trong quân đội.”
Hưng nắm chặt tay, cảm nhận cơn giận dữ trào dâng. Một lần nữa, âm mưu phản bội lại xuất hiện, và lần này, nó còn nguy hiểm hơn. Nếu thông tin về các kế hoạch quân sự của họ rơi vào tay Tào Tháo, quân Lưu Bị có thể gặp nguy hiểm lớn.
“Ngươi hãy nói thật,” Hưng nói, giọng trầm nhưng đầy đe dọa. “Ai là người ra lệnh cho ngươi?”
Tên lính im lặng trong vài giây, rồi run rẩy trả lời: “Là tướng Hạ Hầu Thượng.”
Hưng nghe đến cái tên này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hạ Hầu Thượng là một tướng lĩnh có nhiều thành tích và từng sát cánh cùng Lưu Bị trong nhiều trận chiến. Sự phản bội từ một người như hắn là điều không thể ngờ. Nhưng giờ đây, điều này lại trở thành sự thật không thể phủ nhận.
Ngay lập tức, Hưng triệu tập Triệu Vân và Gia Cát Lượng để bàn bạc. Cả hai người đều tỏ ra sửng sốt trước sự phản bội của Hạ Hầu Thượng.
“Chúng ta không thể hành động hấp tấp,” Gia Cát Lượng nói, đôi mắt sắc lạnh. “Nếu chúng ta công khai bắt giữ hắn ngay lập tức, có thể tạo ra sự bất ổn trong quân đội, nhất là khi hắn có nhiều người ủng hộ.”
Hưng gật đầu đồng ý. “Nhưng chúng ta cũng không thể để hắn tiếp tục hành động mà không có sự kiểm soát. Hắn có thể gây ra những thiệt hại nghiêm trọng nếu chúng ta không ngăn chặn kịp thời.”
Triệu Vân, luôn điềm tĩnh nhưng lần này không giấu được sự phẫn nộ. “Hạ Hầu Thượng đã phản bội chúng ta, và hắn phải trả giá. Nhưng trước khi chúng ta hành động, ta sẽ cho người theo dõi sát sao mọi động thái của hắn. Chúng ta cần chứng cứ rõ ràng để không làm rối loạn nội bộ.”
Gia Cát Lượng gật đầu đồng tình. “Đúng vậy. Ta sẽ bí mật điều tra những mối liên hệ của hắn. Khi chúng ta có đầy đủ chứng cứ, chúng ta sẽ hành động.”
Vài ngày sau, những bằng chứng chống lại Hạ Hầu Thượng dần được thu thập. Hắn đã có những cuộc gặp gỡ bí mật với các điệp viên của Tào Tháo, trao đổi thông tin quân sự để đổi lấy lời hứa về quyền lực và lợi ích cá nhân khi Tào Tháo chiến thắng.
Một đêm yên tĩnh, khi quân đội chìm trong giấc ngủ, Hưng cùng với Triệu Vân và một đội binh lính tinh nhuệ tiến vào doanh trại của Hạ Hầu Thượng. Họ âm thầm bao vây lều của hắn, không để bất kỳ ai nhận ra.
“Ngươi không thể thoát được,” Triệu Vân hét lớn, ra lệnh cho binh lính xông vào lều.
Hạ Hầu Thượng, biết mình đã bị phát giác, rút kiếm ra với ánh mắt đầy căm hận. “Các ngươi không thể hiểu được! Ta đã cống hiến cả đời cho Lưu Bị, nhưng cái gì ta nhận được? Chỉ có sự thất vọng! Trong khi ngươi, Hưng, một kẻ không gốc gác, lại được trọng dụng chỉ vì vài mánh khóe tầm thường.”
Hưng bình tĩnh đáp lại: “Ngươi có thể đã cống hiến, nhưng ngươi đã quên mất mục tiêu thực sự của cuộc chiến này. Lòng tham và sự đố kỵ đã che mờ lý trí của ngươi.”
Hạ Hầu Thượng cười lớn, rồi lao về phía Hưng với thanh kiếm trong tay. Nhưng Triệu Vân đã nhanh chóng bước tới, chặn đứng cú đánh và tước vũ khí của hắn chỉ trong tích tắc. Binh lính ngay lập tức trói chặt Hạ Hầu Thượng và đưa hắn ra ngoài.
Sáng hôm sau, Hạ Hầu Thượng bị đem ra xét xử trước mặt Lưu Bị và các tướng lĩnh. Gia Cát Lượng trình bày tất cả bằng chứng thu thập được, chứng minh rõ ràng sự phản bội của Hạ Hầu Thượng.
Lưu Bị, với ánh mắt buồn bã nhưng kiên quyết, ra lệnh xử tử Hạ Hầu Thượng ngay lập tức. “Sự phản bội này là không thể tha thứ. Quân đội của ta không thể có chỗ cho những kẻ mưu phản.”
Khi bản án được thực thi, Hưng cảm nhận sâu sắc rằng dù chiến thắng trên chiến trường có thể dễ dàng hơn nhiều so với việc đối phó với âm mưu trong bóng tối, nhưng anh biết rằng mình không có sự lựa chọn nào khác. Để bảo vệ tương lai của Lưu Bị và những người theo đuổi chính nghĩa, anh phải mạnh mẽ và kiên quyết.
Khi màn đêm buông xuống, Hưng ngồi lặng lẽ bên ngọn đèn dầu, mắt nhìn xa xăm. Cuộc chiến không chỉ là những trận đánh đầy máu lửa trên chiến trường, mà còn là cuộc chiến với lòng người. Anh biết rằng mình sẽ còn phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa. Nhưng với sự kiên trì và trí tuệ, Hưng tin rằng mình có thể vượt qua tất cả.