Tái sinh với kiến thức hiện đại - Chương 9
Chương 9: Đối Mặt Với Tào Tháo
Chiến dịch xử lý Hạ Hầu Thượng đã diễn ra nhanh gọn, giúp Lưu Bị củng cố lại trật tự trong quân đội và tái lập lòng trung thành. Tuy nhiên, Hưng không cho phép mình thảnh thơi sau sự việc này. Trong lòng anh vẫn còn một nỗi lo lớn hơn – Tào Tháo. Kẻ địch đáng gờm này vẫn là một mối đe dọa khổng lồ, và quân lực của hắn chưa bị đánh bại hoàn toàn.
Sau thất bại tại Xích Bích, Tào Tháo rút lui về miền Bắc, nhưng không từ bỏ tham vọng xâm lược. Tin tức về việc Tào Tháo đang tập hợp lại lực lượng, củng cố binh sĩ và chuẩn bị cho một cuộc tấn công mới nhanh chóng đến tai quân Lưu Bị. Hưng biết rằng thời gian không còn nhiều, và lần này, họ phải đối đầu với Tào Tháo một cách trực diện.
Một ngày nọ, Hưng cùng Gia Cát Lượng và các tướng lĩnh quan trọng khác được Lưu Bị triệu tập đến lều lớn để bàn chiến lược. Không khí trong lều căng thẳng khi mọi người đều nhận thức rõ rằng trận chiến sắp tới sẽ là một cuộc đối đầu sống còn.
Lưu Bị ngồi ở đầu bàn, gương mặt nghiêm nghị nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có. “Tào Tháo đã không bỏ cuộc,” ông mở lời. “Hắn đang lên kế hoạch phản công. Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng, không chỉ để phòng thủ mà còn để tấn công.”
Gia Cát Lượng, với trí tuệ sắc bén của mình, gật đầu đồng tình. “Chúng ta không thể ngồi chờ hắn tấn công. Nếu để Tào Tháo tập hợp lại lực lượng, hắn sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều. Ta đề xuất một chiến lược tấn công trước khi hắn kịp hồi phục hoàn toàn.”
Hưng lặng lẽ lắng nghe, rồi chậm rãi lên tiếng. “Đúng vậy. Tào Tháo không còn là kẻ địch dễ bị đánh bại sau thất bại tại Xích Bích. Hắn đã rút ra bài học từ đó và sẽ trở lại mạnh mẽ hơn. Nếu chúng ta muốn giành chiến thắng, chúng ta cần làm chủ được thông tin và sử dụng chiến thuật linh hoạt hơn.”
Lưu Bị quay sang nhìn Hưng, đôi mắt đầy sự tôn trọng. “Hưng, ngươi đã chứng minh được tài năng của mình. Lần này, ta muốn ngươi và Gia Cát tiên sinh cùng nhau vạch ra kế hoạch tấn công. Chúng ta sẽ không cho Tào Tháo bất kỳ cơ hội nào.”
Trong những ngày tiếp theo, Hưng và Gia Cát Lượng lao vào chuẩn bị chiến lược. Hưng tận dụng kiến thức về chiến thuật hiện đại của mình để đưa ra những phương án sáng tạo, kết hợp với sự thông thái của Gia Cát Lượng. Cả hai đồng lòng xây dựng một kế hoạch tấn công linh hoạt, dựa trên việc chia quân thành nhiều đội nhỏ để tấn công từ nhiều hướng khác nhau, khiến Tào Tháo không thể dự đoán trước.
Ngoài ra, Hưng cũng tập trung vào việc cải tiến thêm các công nghệ quân sự. Anh cùng các thợ thủ công tiếp tục sản xuất thêm nỏ liên hoàn và chế tạo các loại bẫy công nghệ đơn giản để phá hủy tuyến đường tiếp tế của quân Tào.
Cuối cùng, kế hoạch được hoàn thiện. Họ quyết định tấn công vào một trong những kho lương quan trọng của Tào Tháo, nằm gần biên giới của lãnh thổ do hắn kiểm soát. Mục tiêu là làm suy yếu nguồn lực của Tào Tháo trước khi hắn có thể phản công.
Ngày tấn công cuối cùng cũng đến. Dưới màn đêm u ám, Hưng cùng đội quân tinh nhuệ của Lưu Bị tiến đến gần kho lương của Tào Tháo. Mọi thứ đều được giữ bí mật tuyệt đối, và họ tiến hành các bước một cách cẩn thận để tránh bị phát hiện. Gia Cát Lượng đã sắp xếp để tạo ra các cuộc đánh lạc hướng tại những điểm khác nhằm khiến quân Tào phân tâm.
Khi đến gần kho lương, Hưng ra lệnh cho đội binh lính triển khai các bẫy ngầm và chuẩn bị nỏ liên hoàn. Anh đã tính toán kỹ lưỡng thời điểm và cách thức tấn công. Đúng như dự đoán, quân Tào đã không đề phòng tại khu vực này, vì họ không nghĩ Lưu Bị sẽ tấn công vào giữa mùa đông lạnh giá.
“Chúng ta sẽ làm điều này thật nhanh chóng,” Hưng nói nhỏ với Triệu Vân, người đang chỉ huy đội quân phía trước. “Khi lửa cháy lên, chúng ta phải rút lui ngay lập tức. Mục tiêu không phải là chiến đấu trực diện mà là tiêu diệt nguồn lực của Tào Tháo.”
Triệu Vân gật đầu, ánh mắt đầy sự tự tin. “Ta hiểu rồi. Hãy bắt đầu đi.”
Một loạt mũi tên lửa được bắn ra từ các cung thủ, và chỉ trong chốc lát, ngọn lửa bùng lên, lan ra khắp kho lương của Tào Tháo. Những túi lúa mì, gạo và các vật tư quan trọng bắt đầu bị thiêu rụi trong cơn bão lửa. Quân lính Tào Tháo hoảng loạn, không kịp phản ứng.
Hưng nhìn ngọn lửa bốc cao, cảm thấy một sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Kế hoạch của họ đã thành công.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ như dự tính. Một nhóm lính Tào nhanh chóng nhận ra mối nguy hiểm và bắt đầu tập trung lại, cố gắng bao vây đội quân của Lưu Bị. Hưng và Triệu Vân lập tức ra lệnh cho quân lính rút lui, nhưng quân địch đã phản công nhanh hơn dự đoán.
Trong giây phút khốc liệt, Hưng nhìn thấy một cánh quân lớn của Tào Tháo từ xa tiến đến, và họ sắp bị bao vây. “Chúng ta phải rút lui ngay!” Hưng hét lên, ra lệnh cho binh lính tập trung.
Triệu Vân lao tới với thanh kiếm trong tay, mở đường máu cho quân lính rút lui. Tuy nhiên, cuộc chiến trở nên hỗn loạn khi quân Tào ngày càng tiến gần hơn. Hưng, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhận ra rằng họ đang đối mặt với một tình huống nguy hiểm hơn anh tưởng.
Giữa đêm đen, tiếng gươm giáo và tiếng la hét vang lên khắp nơi. Hưng bị bao vây bởi kẻ thù, nhưng vẫn chiến đấu kiên cường. Lần đầu tiên kể từ khi xuyên không về thời đại này, anh cảm nhận được nguy cơ thực sự từ cái chết gần kề.
Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, Triệu Vân xuất hiện bên cạnh anh, với ánh mắt quyết tâm. “Ta sẽ không để ngươi chết ở đây, Hưng!”
Cả hai cùng chiến đấu, phối hợp nhuần nhuyễn để vượt qua vòng vây của quân Tào. Dù tình hình cực kỳ nguy hiểm, họ vẫn kiên cường giữ vững đội hình và cuối cùng đã tìm được đường thoát.
Khi màn đêm dần qua, đội quân của Lưu Bị cuối cùng cũng an toàn rút lui về phía lãnh thổ của mình. Dù phải đối mặt với những khó khăn không lường trước, Hưng biết rằng họ đã thành công trong việc phá hủy kho lương của Tào Tháo, gây tổn thất lớn cho kẻ thù.
Ngồi bên đống lửa, Hưng nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi kho lương của Tào Tháo giờ chỉ còn là tro tàn. “Chúng ta đã làm được,” anh thầm nghĩ, nhưng trong lòng vẫn còn nặng trĩu về những trận chiến phía trước. Tào Tháo chắc chắn sẽ không để yên sau thất bại này, và Hưng biết rằng cuộc chiến vẫn còn rất dài.