Tận dụng kinh tế thị trường - Chương 2
Chương 2: Gặp gỡ Gia Cát Lượng
Trở về Thục Hán sau nhiều tháng trời học hỏi và trải nghiệm, Lưu Chương cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong tâm trí và tầm nhìn của mình. Đất nước Thục Hán lúc này đang trong giai đoạn chuẩn bị cho các cuộc chiến tranh với Tào Ngụy và Đông Ngô. Tuy nhiên, Lưu Chương nhìn thấy một cơ hội lớn hơn, không chỉ để củng cố sức mạnh quân sự mà còn là cơ hội để phát triển kinh tế song song với chiến lược chiến tranh.
Ngày đầu tiên trở về thành đô, Lưu Chương được triệu tập đến hoàng cung để tham gia vào một cuộc họp với các quan lại cấp cao, trong đó có Gia Cát Lượng – người đứng đầu quân đội Thục Hán. Được nghe danh từ lâu, Lưu Chương luôn ngưỡng mộ trí tuệ và tài năng quân sự của Gia Cát Lượng, nhưng lần này, anh biết rằng mình phải thuyết phục vị thừa tướng này về tầm quan trọng của kinh tế trong việc củng cố đất nước.
Cuộc họp diễn ra trong một căn phòng rộng lớn, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn lồng khiến không khí thêm phần trang trọng. Lưu Chương bước vào, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Gia Cát Lượng ngồi ở đầu bàn, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt sắc bén, theo dõi từng cử chỉ của những người có mặt trong phòng.
Sau khi nghe các báo cáo về tình hình quân đội và chiến sự từ các tướng lĩnh, Gia Cát Lượng bất ngờ quay sang nhìn Lưu Chương.
“Ngươi là Lưu Chương, người được cho là có khả năng quản lý tài chính và kinh tế xuất sắc?” Gia Cát Lượng hỏi, giọng không thể hiện cảm xúc gì.
Lưu Chương cúi đầu, đáp lại một cách bình tĩnh: “Dạ đúng thưa thừa tướng. Tiểu sinh từ lâu đã nghiên cứu về kinh tế và tin rằng sự phát triển kinh tế có thể giúp đất nước vững mạnh hơn, đặc biệt trong thời kỳ chiến tranh.”
Gia Cát Lượng nhướn mày: “Ngươi có ý tưởng gì để giúp Thục Hán trong thời gian này? Quân đội của chúng ta cần tài lực và lương thực, không phải là những lý thuyết kinh tế xa vời.”
Lưu Chương không nao núng. Anh biết đây là cơ hội để trình bày kế hoạch của mình và chứng minh giá trị của nó.
“Thưa thừa tướng, tiểu sinh nhận thấy rằng Thục Hán, với vị trí địa lý thuận lợi và nguồn tài nguyên dồi dào, có thể tận dụng tiềm năng kinh tế chưa được khai thác. Nếu chúng ta cải tổ hệ thống thuế khóa và thúc đẩy thương mại, không chỉ giúp gia tăng nguồn thu mà còn tạo điều kiện phát triển công nghiệp quân sự. Việc đầu tư vào sản xuất vũ khí và lương thực sẽ giúp quân đội của chúng ta mạnh mẽ hơn, lâu dài hơn.”
Gia Cát Lượng vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt ông bắt đầu ánh lên chút tò mò. Ông hỏi tiếp: “Ngươi nghĩ rằng việc thay đổi kinh tế sẽ ảnh hưởng đến quân đội ra sao?”
Lưu Chương hít một hơi sâu, bình tĩnh đáp: “Hiện tại, tài lực của chúng ta chủ yếu phụ thuộc vào thu thuế từ nông dân và doanh thu từ thương nhân. Nhưng nếu chúng ta giảm bớt gánh nặng thuế, hỗ trợ họ phát triển sản xuất và mở rộng giao thương với Đông Ngô, chúng ta sẽ thu được nhiều hơn từ các nguồn lợi kinh tế này. Đồng thời, việc phát triển công nghiệp nội địa sẽ giảm bớt sự phụ thuộc vào nhập khẩu vũ khí và trang thiết bị, giúp quân đội ta tự chủ hơn.”
Gia Cát Lượng ngả người ra sau, trầm ngâm một lúc lâu. Các quan lại trong phòng cũng bắt đầu trao đổi nhỏ với nhau. Ý tưởng của Lưu Chương tuy mới mẻ nhưng đầy hứa hẹn.
“Ngươi có tự tin với những gì mình vừa nói không?” Gia Cát Lượng đột ngột hỏi, giọng ông không còn sự nghi ngờ như ban đầu, mà thay vào đó là sự chú ý.
“Thưa thừa tướng, tiểu sinh hoàn toàn tự tin,” Lưu Chương đáp, ánh mắt kiên định. “Nếu được trao cơ hội, tiểu sinh sẵn sàng đảm nhận trách nhiệm này và biến Thục Hán thành một quốc gia mạnh về cả kinh tế và quân sự.”
Một khoảng lặng kéo dài bao trùm căn phòng. Gia Cát Lượng, sau một hồi cân nhắc, đứng dậy, tiến lại gần Lưu Chương. Ông đặt tay lên vai chàng trai trẻ, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt.
“Ngươi thật sự có tiềm năng, Lưu Chương. Ta sẽ trao cho ngươi cơ hội. Hãy chứng minh rằng ngươi không chỉ giỏi lý thuyết mà còn có thể thực hiện những điều ngươi nói. Thục Hán cần những người như ngươi.”
Lưu Chương cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng không phải vì lo lắng mà vì phấn khởi. Đây chính là khoảnh khắc mà anh đã chờ đợi bấy lâu nay. Anh cúi đầu thật sâu trước Gia Cát Lượng.
“Tiểu sinh sẽ không làm thừa tướng thất vọng!”
Sau buổi họp, Gia Cát Lượng giao cho Lưu Chương nhiệm vụ đầu tiên: cải cách hệ thống thuế khóa và tìm cách mở rộng giao thương với các vùng lân cận. Lưu Chương ngay lập tức bắt tay vào công việc. Anh hiểu rằng thành công trong nhiệm vụ này không chỉ là cơ hội để chứng minh bản thân mà còn là bước đầu tiên trong kế hoạch phát triển Thục Hán mà anh đã ấp ủ từ lâu.
Trong những ngày sau đó, Lưu Chương đi khắp các vùng nông thôn và thị trấn, lắng nghe ý kiến của nông dân, thương nhân và quan lại địa phương. Anh điều chỉnh thuế sao cho công bằng, khuyến khích sản xuất nông nghiệp và thương mại. Đối với các thương nhân, anh đề xuất các chính sách hỗ trợ, giảm thuế nhập khẩu và xuất khẩu, đồng thời mở rộng thị trường tiêu thụ.
Sau vài tháng, kết quả bắt đầu rõ ràng. Sản xuất nông nghiệp gia tăng, thu nhập từ thương mại tăng mạnh, và nguồn lực dành cho quân đội cũng trở nên dồi dào hơn. Gia Cát Lượng không thể không thừa nhận rằng Lưu Chương đã làm đúng.