Tận dụng kinh tế thị trường - Chương 3
Chương 3: Cải tổ nội chính
Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên về cải cách thuế khóa và mở rộng giao thương, Lưu Chương nhận được sự tín nhiệm không chỉ từ Gia Cát Lượng mà còn từ các quan lại trong triều đình Thục Hán. Tuy nhiên, anh biết rằng cải tổ kinh tế mới chỉ là bước đầu. Để đất nước thực sự vững mạnh, cần phải có một hệ thống quản lý chặt chẽ và minh bạch. Đó chính là lý do anh quyết định tiếp tục đề xuất một loạt cải tổ nội chính, nhằm tạo ra nền tảng bền vững cho sự phát triển lâu dài.
Một buổi sáng, Lưu Chương được triệu tập đến hoàng cung để gặp riêng Gia Cát Lượng. Trong căn phòng yên tĩnh, ánh nắng sớm chiếu qua các cửa sổ lớn, làm không gian trở nên ấm áp. Gia Cát Lượng ngồi trước bàn làm việc, vừa đọc các báo cáo vừa chờ đợi.
Khi Lưu Chương bước vào, Gia Cát Lượng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ. “Ngươi đã làm tốt, Lưu Chương. Nhờ ngươi, Thục Hán đã bắt đầu có những bước phát triển vững chắc. Nhưng ngươi còn kế hoạch gì nữa không?”
Lưu Chương cúi đầu chào, rồi nhanh chóng bước tới, đặt trước mặt Gia Cát Lượng một bản kế hoạch chi tiết.
“Thưa thừa tướng,” Lưu Chương bắt đầu, giọng đầy quyết tâm, “Tiểu sinh cho rằng việc cải cách thuế khóa và giao thương chỉ là bước khởi đầu. Nếu muốn giữ vững sự thịnh vượng lâu dài, Thục Hán cần phải có một hệ thống quản lý tài chính minh bạch, chặt chẽ hơn. Hiện tại, tài chính quốc gia chưa được kiểm soát chặt chẽ, dẫn đến thất thoát và lãng phí.”
Gia Cát Lượng nhíu mày, rồi chậm rãi lật từng trang trong bản kế hoạch của Lưu Chương. “Ngươi đề xuất lập ra một cơ quan quản lý tài chính riêng biệt?”
Lưu Chương gật đầu. “Đúng vậy, thưa thừa tướng. Nếu chúng ta thiết lập một cơ quan chuyên phụ trách giám sát thu chi của quốc gia, không chỉ hạn chế thất thoát mà còn có thể tối ưu hóa nguồn lực. Quan trọng hơn, cơ quan này sẽ giúp Thục Hán có cái nhìn toàn diện hơn về tài chính, để từ đó đưa ra các chiến lược phát triển hợp lý.”
Gia Cát Lượng ngồi dựa lưng ra sau, tay vuốt cằm, suy tư một lúc lâu. “Ngươi có nghĩ rằng các quan chức trong triều sẽ ủng hộ ý tưởng này không? Nhiều người trong số họ có thể không thích việc bị giám sát chặt chẽ.”
Lưu Chương mỉm cười, đáp lại tự tin: “Thưa thừa tướng, tiểu sinh đã suy nghĩ rất kỹ. Việc thiết lập hệ thống giám sát sẽ minh bạch hóa quy trình tài chính, điều này không chỉ có lợi cho quốc gia mà còn cho chính các quan lại trung thực. Những người phản đối chỉ là những kẻ lợi dụng lỗ hổng trong hệ thống để trục lợi. Nếu có thừa tướng ủng hộ, tiểu sinh tin rằng sẽ vượt qua được sự phản kháng ban đầu.”
Gia Cát Lượng trầm ngâm, rồi khẽ gật đầu. “Ngươi nói có lý. Ta sẽ trình tấu lên bệ hạ về đề xuất của ngươi. Nếu bệ hạ đồng ý, ngươi sẽ chịu trách nhiệm thành lập cơ quan này.”
Niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt Lưu Chương. Anh hiểu rằng đây là một bước tiến lớn để anh thực hiện giấc mơ của mình về một Thục Hán vững mạnh cả về kinh tế lẫn quân sự.
Vài tuần sau đó, sau nhiều cuộc họp bàn bạc và thảo luận, cơ quan quản lý tài chính của Thục Hán chính thức được thành lập. Lưu Chương đứng đầu cơ quan này và nhanh chóng triển khai các cải tổ cần thiết. Đầu tiên, anh lập ra một hệ thống thu chi minh bạch, yêu cầu mọi khoản thu và chi từ các địa phương đều phải được ghi chép rõ ràng và báo cáo định kỳ. Các khoản chi tiêu của quân đội, cung đình, và các dự án công cũng được kiểm soát chặt chẽ.
Không dừng lại ở đó, Lưu Chương còn đề xuất việc cải tổ hệ thống thuế ở các vùng nông thôn. Anh cho rằng cần giảm bớt gánh nặng thuế cho nông dân, khuyến khích họ tăng sản xuất nông nghiệp. Bằng cách này, không chỉ giúp nông dân có đời sống tốt hơn, mà còn giúp quốc gia tăng cường nguồn lương thực, đặc biệt trong bối cảnh chiến tranh sắp tới.
Trong một cuộc họp với các quan lại địa phương, Lưu Chương đứng lên thuyết trình, giọng đầy thuyết phục:
“Chúng ta không thể chỉ nhìn vào lợi nhuận ngắn hạn. Nếu muốn có một Thục Hán mạnh mẽ, chúng ta cần đầu tư vào con người, vào nông nghiệp. Chỉ khi nông dân no ấm, đất nước mới có thể phát triển bền vững. Tôi đề xuất việc giảm thuế, hỗ trợ họ về công cụ và giống cây trồng, để tăng năng suất và giảm thiểu đói nghèo.”
Các quan lại ban đầu tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng khi chứng kiến kết quả thực tế từ những vùng đã áp dụng cải cách, họ không thể không công nhận rằng Lưu Chương đã đúng.
Một ngày nọ, khi trở về nhà sau cuộc họp dài ngày, Lưu Chương ngồi bên bàn làm việc, đọc những báo cáo về sự phát triển kinh tế từ các vùng nông thôn. Mọi thứ đang đi đúng hướng, nhưng anh biết rằng vẫn còn nhiều việc phải làm. Thục Hán đã bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường phát triển, nhưng phía trước vẫn là một chặng đường dài và đầy thử thách.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Một người lính bước vào, cúi đầu nói:
“Thừa tướng Gia Cát Lượng mời ngài đến gặp ngay. Có việc quan trọng cần thảo luận.”
Lưu Chương gật đầu, lập tức chuẩn bị và lên đường. Anh biết rằng bất kể chuyện gì sắp xảy ra, anh cũng đã sẵn sàng. Thục Hán đang đứng trước một thời kỳ đầy biến động, và anh sẽ không ngừng nỗ lực để giúp đất nước vượt qua mọi khó khăn, thách thức.