Tạo ra một tôn giáo mới - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Một Ý Tưởng
Trong một thư phòng nhỏ ấm cúng, ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ gỗ, rọi sáng lên mặt bàn gỗ cổ xưa. Gia Cát Lượng, người được mệnh danh là “Khổng Minh,” ngồi trầm ngâm với những cuốn sách trải rộng xung quanh. Những ngày tháng loạn lạc đã để lại nhiều vết thương sâu sắc trong lòng ông. Qua cửa sổ, ông nhìn thấy cánh đồng hoang tàn, những người nông dân gồng mình chống chọi với đói nghèo và chiến tranh. Tâm trạng của ông nặng trĩu bởi những nỗi đau của nhân dân.
“Báo cô, hãy đến đây!” ông gọi, và một cô gái trẻ tên là Thúy nhanh chóng bước vào, đôi mắt ngập tràn sự kính trọng.
“Ngài có gì cần?” Thúy hỏi.
“Tình hình hiện tại thật bi đát, Thúy. Ta cảm thấy lòng người đã tan vỡ. Chính sự chia rẽ đã dẫn đến những cuộc chiến tranh không hồi kết.” Gia Cát Lượng nói với giọng trầm buồn.
“Nhưng, ngài, chúng ta còn có thể làm gì?” Thúy lặng lẽ hỏi, ánh mắt dõi theo ông.
Gia Cát Lượng gật đầu, đôi mắt ông bừng sáng. “Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu ta: tại sao không tạo ra một tôn giáo mới, nơi mọi người có thể tìm thấy sự đoàn kết và hy vọng?”
Thúy ngạc nhiên: “Một tôn giáo? Ngài nghĩ rằng điều đó có thể giúp chúng ta thoát khỏi khổ đau ư?”
“Đúng vậy,” ông đáp, “Ta sẽ tạo ra một giáo lý kết hợp những tinh hoa của Đạo giáo, Phật giáo và Nho giáo. Một nơi mọi người có thể tìm thấy lòng nhân ái và sự đoàn kết.”
Thúy mỉm cười, tâm trạng tràn đầy hy vọng. “Vậy ngài sẽ làm gì tiếp theo?”
“Ta cần phải tìm kiếm những người có cùng lý tưởng, những người có thể giúp ta hiện thực hóa giấc mơ này.” Gia Cát Lượng đứng dậy, ánh mắt quyết tâm. “Cùng ta đi, Thúy! Chúng ta sẽ đến các làng mạc, tìm kiếm những tâm hồn thiện lương.”
Hành trình của họ bắt đầu. Gia Cát Lượng và Thúy đi qua những cánh đồng xanh tươi và những con đường gập ghềnh. Họ dừng lại tại một làng nhỏ, nơi có tiếng trẻ con cười đùa và những người lớn đang làm việc trên ruộng. Gia Cát Lượng bước tới, vẻ mặt hiền từ.
“Các bạn ơi!” ông gọi to, “Ta là Gia Cát Lượng, và ta đến đây để chia sẻ một ý tưởng, một giấc mơ!”
Người dân trong làng dừng lại, lắng nghe. Một người đàn ông lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, bước ra và hỏi: “Giấc mơ gì mà ngài nói? Chúng tôi đã chịu đựng quá nhiều nỗi khổ đau.”
“Ta hiểu,” Gia Cát Lượng trả lời. “Nhưng hãy cho ta cơ hội. Ta muốn tạo ra một tôn giáo mới, một nơi mọi người có thể đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau.”
Người dân trao đổi ánh mắt, có người thì nghi ngờ, nhưng cũng có người tỏ ra tò mò. Một phụ nữ trẻ tuổi tên Linh, với đôi mắt sáng ngời, tiến lên hỏi: “Vậy tôn giáo mới của ngài sẽ như thế nào?”
Gia Cát Lượng mỉm cười: “Đó sẽ là một tôn giáo không chỉ nhấn mạnh đến lòng nhân ái, mà còn khuyến khích mỗi người sống vì lợi ích của cộng đồng. Chúng ta sẽ tổ chức các hoạt động giúp đỡ lẫn nhau, nuôi dưỡng tình người.”
Một thanh niên trong làng, tên là Khoa, lên tiếng: “Nhưng chúng tôi đã quá chán nản với những lời hứa hẹn. Làm thế nào để chúng tôi tin rằng điều này sẽ xảy ra?”
Gia Cát Lượng bình tĩnh đáp: “Hãy cùng ta xây dựng điều này từ những hành động nhỏ. Chúng ta có thể bắt đầu từ việc giúp đỡ những người nghèo khổ trong làng, tổ chức các buổi lễ cầu nguyện cho hòa bình. Chỉ cần các bạn mở lòng, chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt.”
Linh gật đầu: “Tôi sẵn sàng tham gia. Nếu mọi người ở đây đều muốn, tôi sẽ đi theo ngài.”
Càng lúc, nhiều người trong làng bắt đầu tỏ ra quan tâm và đứng dậy, mỗi người một câu, bày tỏ sự ủng hộ. Gia Cát Lượng cảm thấy trái tim mình ấm áp khi thấy sự đoàn kết đang dần hình thành.
Sau nhiều ngày thuyết phục và truyền cảm hứng, Gia Cát Lượng đã tập hợp được một nhóm nhỏ những người đồng lòng, cùng nhau tạo dựng nên “Đại Tâm Đạo.” Trong những buổi lễ đầu tiên, ông đứng giữa đám đông, giọng nói vang lên mạnh mẽ:
“Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một tôn giáo mạnh mẽ, một phong trào tinh thần! Tình yêu và sự đoàn kết sẽ là sức mạnh của chúng ta!”
Những tiếng hô vang lên, sự nhiệt huyết trong lòng mỗi người dâng trào. Họ cảm nhận được sức mạnh của cộng đồng và niềm hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn.
Chương 1 khép lại với hình ảnh Gia Cát Lượng đứng giữa vòng tay của nhân dân, một hình ảnh của sự đoàn kết và hy vọng. Bước đầu tiên trong hành trình xây dựng một tôn giáo mới đã được đặt, và tương lai vẫn còn rộng mở trước mắt họ.