Taric - Người Giám Hộ Vũ Trụ - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu của Cơn Bão
Dưới bầu trời rực rỡ của hàng ngàn vì sao, Taric lặng lẽ bước đi trên mặt đất cằn cỗi của hành tinh Solira, nơi chỉ còn lại đống tro tàn sau cuộc chiến giữa các hành tinh từ nhiều thế kỷ trước. Ánh sáng lung linh từ bộ giáp lấp lánh như ngọc bích của anh tỏa sáng giữa màn đêm tĩnh mịch. Là Người Giám Hộ của Vũ Trụ, Taric có một nhiệm vụ duy nhất: giữ cho sự cân bằng giữa các vì sao luôn được duy trì.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạ lùng lướt qua, mang theo hơi lạnh khó tả. Taric dừng bước, đôi mắt xanh như ngọc của anh hẹp lại, quan sát xung quanh.
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?” Taric thì thầm với chính mình, cảm nhận được luồng khí u ám đang len lỏi trong không gian.
Bằng trực giác của một người bảo vệ các vì sao, Taric nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh nhắm mắt lại, tập trung vào nhịp đập của vũ trụ, kết nối với những ngôi sao xung quanh. Trong khoảnh khắc, một tia năng lượng tối tăm từ khoảng không vô tận bỗng xuất hiện trong ý thức của anh, giống như một vết đen trên bầu trời hoàn hảo. Một sức mạnh cổ xưa mà anh chưa từng cảm nhận trong hàng thiên niên kỷ qua.
Taric mở bừng mắt, môi anh mím chặt.
“Không thể nào…” Anh thốt lên. “Azael… hắn đã bị phong ấn từ hàng thiên niên kỷ trước. Tại sao bây giờ hắn lại thức tỉnh?”
Taric biết rằng mình không thể đứng yên và đợi câu trả lời. Anh phải tìm ra nguyên nhân. Với tốc độ nhanh chóng, anh nhảy lên không trung, phóng qua dải thiên hà bằng sức mạnh từ đôi cánh ánh sáng, để lại phía sau một vệt sáng lấp lánh như thiên thạch đang rực cháy. Đích đến của anh là Astralis, một hành tinh cổ xưa được biết đến với khả năng lưu giữ thông tin từ các vì sao, nơi anh hy vọng sẽ tìm được câu trả lời cho sự trở lại đầy đáng sợ của Azael.
Khi Taric hạ cánh xuống mặt đất phủ đầy cát trắng của Astralis, anh bước nhanh về phía Thư Viện Ánh Sáng, một kiến trúc khổng lồ tráng lệ giữa trung tâm hành tinh. Những tòa tháp cao ngút trời tỏa ra ánh sáng dịu dàng, phản chiếu qua các mảnh pha lê khổng lồ bao phủ khắp nơi. Trong thư viện này, kiến thức từ hàng triệu năm của vũ trụ đã được lưu trữ lại.
Taric bước vào đại sảnh chính, nơi vị thần bảo hộ của Thư Viện Ánh Sáng, Elder Solace, đang chờ đợi.
“Taric, người Giám Hộ Vũ Trụ,” Elder Solace nói bằng giọng trầm ấm nhưng nghiêm nghị, đôi mắt sáng rực chứa đựng hàng thiên niên kỷ tri thức. “Sự hiện diện của ngươi ở đây không phải là điều bất ngờ. Ta cũng đã cảm nhận được sự dao động trong vũ trụ. Cơn bão đã bắt đầu.”
“Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, Solace,” Taric đáp lại, giọng anh nghiêm túc. “Ta cảm nhận được một sức mạnh cổ xưa. Azael… ta sợ rằng hắn đã thức tỉnh.”
Elder Solace trầm mặc trong giây lát, ánh mắt rời xa như đang nhớ lại những ký ức xa xăm. “Azael… thực thể hủy diệt vũ trụ. Hắn đã bị phong ấn bởi các Vệ Thần Ánh Sáng cổ đại. Nhưng lời tiên tri luôn nhắc đến ngày hắn sẽ trở lại, vào thời khắc mà vũ trụ không còn ánh sáng nào đủ mạnh để chống lại hắn.”
Taric siết chặt nắm tay. “Có cách nào để ngăn chặn hắn không? Vũ trụ không thể chịu đựng thêm một sự hủy diệt nào nữa.”
“Trong Thư Viện này có một cổ thư ghi lại toàn bộ quá trình phong ấn Azael. Nhưng có một điều ngươi cần biết, Taric.” Solace bước lại gần, đôi mắt thần thánh nhìn sâu vào mắt anh. “Lần này, chỉ riêng ánh sáng sẽ không đủ. Ngươi sẽ cần sức mạnh của nhiều hơn thế, của tình yêu, hi vọng và cả sự hi sinh.”
Taric hít một hơi sâu. Anh đã nghe qua những câu chuyện về sự hủy diệt mà Azael từng gây ra. Các vì sao biến mất trong bóng tối, các hành tinh bị nhấn chìm bởi tuyệt vọng. Nhưng Taric không sợ hãi. Anh đã chiến đấu với bóng tối trước đây và anh sẽ làm điều đó một lần nữa.
“Chỉ cần ta có được thông tin, ta sẽ chiến đấu đến cùng,” Taric đáp với sự quyết tâm rực rỡ.
Solace quay lại và giơ tay ra trước, ánh sáng vàng nhạt từ tay ông bao phủ một cuộn giấy cổ xưa. Nó lơ lửng trong không khí trước khi đáp xuống tay Taric. Anh cầm lấy nó, cảm nhận được sự nặng nề của kiến thức và trách nhiệm bên trong.
“Khi ngươi mở cuộn giấy này,” Solace cảnh báo, “ngươi sẽ hiểu rõ hơn về Azael, nhưng cũng phải sẵn sàng đối diện với những bóng tối ẩn giấu trong chính ngươi.”
Taric gật đầu, ánh mắt sắc bén hướng về tương lai. “Ta không ngại bóng tối. Ta đã từng chiến thắng trước nó, và lần này cũng sẽ không khác.”
Solace mỉm cười nhẹ, nhưng trong đó chứa đựng sự lo lắng khó giấu. “Ta tin tưởng vào sức mạnh của ngươi, Taric. Nhưng cuộc chiến này không giống bất kỳ cuộc chiến nào ngươi đã đối mặt trước đây. Azael là bóng tối của vũ trụ, và hắn sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt.”
Taric quay lưng, bước ra khỏi Thư Viện Ánh Sáng, cuộn giấy vẫn nằm chắc trong tay. Khi anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, cảm giác về sự xáo trộn trong không gian lại trỗi dậy. Vũ trụ đang kêu gọi anh.
Anh khẽ thì thầm, như một lời thề gửi đến các vì sao:
“Azael, ta sẽ không để ngươi hủy diệt những gì mà ánh sáng đã bảo vệ. Vũ trụ này sẽ không bị nuốt chửng bởi bóng tối của ngươi.”
Với cuộn giấy trong tay và lòng quyết tâm không thể lay chuyển, Taric bắt đầu cuộc hành trình mới của mình, đối diện với một cơn bão vũ trụ đang dần kéo đến – một cuộc chiến có thể quyết định số phận của toàn bộ các vì sao.