Taric - Người Giám Hộ Vũ Trụ - Chương 2
Chương 2: Lời Tiên Tri Về Azael
Taric rời khỏi hành tinh Astralis với tâm trạng nặng nề. Trong tay anh là cuộn cổ thư chứa đựng những bí mật về Azael, thực thể hủy diệt cổ xưa từng suýt nhấn chìm vũ trụ vào bóng tối vĩnh cửu. Bầu không khí tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm trong lòng Taric, anh biết đây chỉ là sự im lặng trước cơn bão lớn.
Anh đứng giữa không trung, cơ thể lơ lửng trong vũ trụ bao la. Các ngôi sao lấp lánh quanh anh như thể đang theo dõi từng hành động của Người Giám Hộ Vũ Trụ. Cuộn cổ thư phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể đang cố gắng thức tỉnh một sự thật bị lãng quên từ lâu.
“Đến lúc rồi,” Taric thầm nghĩ, trước khi nhẹ nhàng mở cuộn giấy.
Những ký tự cổ xưa bằng ánh sáng hiện lên trên tờ giấy, chuyển động như một dòng chảy của các vì sao. Taric tập trung vào từng ký tự, cố gắng giải mã thông điệp từ hàng nghìn năm trước. Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong không gian, sâu thẳm và uy nghiêm:
“Người dám đối mặt với bóng tối sẽ bị nhấn chìm trong nỗi sợ sâu kín nhất của mình. Azael, kẻ mang đến sự hủy diệt, không phải chỉ là một thực thể… hắn là hiện thân của mọi sự tuyệt vọng và đau khổ mà vũ trụ từng trải qua.”
Giọng nói ấy như vang vọng từ khắp mọi nơi, đồng thời cũng như xuất phát từ chính tâm trí của Taric. Anh cảm thấy trái tim mình nặng nề hơn, như thể sức nặng của toàn bộ vũ trụ đè lên đôi vai của mình.
“Azael…,” Taric thì thầm, giọng anh khẽ run lên. “Hắn thực sự mạnh như vậy sao?”
Hình ảnh từ cổ thư dần hiện ra rõ ràng hơn, kể lại cuộc chiến từ hàng thiên niên kỷ trước. Trong quá khứ, Azael đã từng trỗi dậy, phá hủy hàng loạt các hệ thống sao và hành tinh, hút cạn ánh sáng của các ngôi sao để trở nên mạnh hơn. Các Vệ Thần Ánh Sáng cổ đại đã phải hi sinh tất cả để phong ấn hắn lại, nhưng họ biết rằng phong ấn chỉ là tạm thời. Một ngày nào đó, Azael sẽ thức tỉnh.
“Thứ ánh sáng duy nhất có thể phong ấn hắn,” giọng nói vang vọng tiếp tục, “là ánh sáng thuần khiết từ những trái tim dũng cảm, những kẻ không sợ bóng tối, không sợ cái chết. Chỉ khi họ hi sinh tất cả, ánh sáng mới có thể tái sinh và ngăn chặn sự hủy diệt vĩnh viễn.”
Taric cau mày. “Hi sinh…,” anh thì thầm. “Điều này không chỉ là về sức mạnh. Azael không phải chỉ có thể bị đánh bại bằng vũ khí hoặc quyền năng, mà cần cả lòng can đảm và sự hi sinh.”
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau anh.
“Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể ngăn chặn hắn sao, Taric?”
Taric quay người lại, thấy Sora, chiến binh ánh sáng đến từ hành tinh Astralis, xuất hiện trong bộ giáp bạc sáng rực, mái tóc đen dài bay nhẹ trong không gian. Đôi mắt xanh sáng của cô chứa đựng sự quyết tâm và sức mạnh không thể lay chuyển.
“Sora,” Taric nói, nhẹ nhàng hạ cuộn cổ thư xuống. “Ngươi biết về Azael?”
Cô gật đầu, bước đến gần. “Ta cảm nhận được sự chuyển động của bóng tối. Azael… thực thể đó không chỉ là một câu chuyện cổ xưa. Hắn đã trở thành cơn ác mộng cho tất cả các chiến binh như chúng ta từ khi hắn bị phong ấn. Và giờ, hắn đang thức tỉnh.”
Taric nhìn sâu vào mắt Sora, đôi mắt ấy lấp lánh như phản chiếu những vì sao. “Vậy ngươi có sẵn sàng chiến đấu với hắn không? Ngươi biết điều này có thể đòi hỏi chúng ta phải hi sinh tất cả.”
Sora không ngần ngại. “Ta đã sống cả đời dưới ánh sáng của các ngôi sao. Nếu vũ trụ này phải tồn tại, thì bất cứ hi sinh nào cũng đáng giá.”
Taric mỉm cười nhẹ, cảm nhận được lòng can đảm và sự quyết tâm từ cô. “Ngươi không bao giờ thay đổi, Sora. Ngươi luôn sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì mà không chút do dự.”
Sora nhếch mép, giọng cô trở nên sắc bén hơn. “Chúng ta không có thời gian để sợ hãi, Taric. Bóng tối đang tiến đến nhanh hơn chúng ta nghĩ.”
Cả hai chiến binh đứng giữa vũ trụ bao la, giữa những ngôi sao lấp lánh. Taric biết rằng mình không thể đối mặt với Azael một mình. Hắn quá mạnh, và nếu không có sự giúp đỡ từ những đồng đội như Sora, cuộc chiến này sẽ là vô vọng.
“Ngươi nói đúng,” Taric đáp. “Ta đã tìm thấy dấu vết của hắn trong cổ thư này, nhưng còn quá nhiều điều mà ta chưa biết. Chúng ta cần tìm hiểu thêm trước khi hành động.”
Sora gật đầu. “Vậy kế hoạch là gì?”
Taric nhìn vào bầu trời xa xăm, nơi hắn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng u ám của Azael đang dần thức tỉnh. “Chúng ta cần tập hợp lực lượng. Những chiến binh ánh sáng từ các hành tinh khác cũng cần phải biết về điều này. Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
“Ngươi biết ai có thể giúp chúng ta không?” Sora hỏi.
Taric quay lại nhìn cô, đôi mắt của anh rực sáng với ánh sáng của một ngôi sao cổ đại. “Ta có vài người bạn cũ… Họ sẽ chiến đấu cùng chúng ta. Nhưng trước tiên, ta cần gặp Kainen.”
Sora hơi ngạc nhiên. “Kainen? Chiến binh từ hành tinh Xenor?”
Taric gật đầu. “Phải. Hắn là một trong những chiến binh mạnh nhất ta từng biết. Nếu ai có thể giúp chúng ta đối đầu với bóng tối của Azael, thì đó chính là Kainen.”
Sora thở ra một hơi nhẹ. “Được thôi. Ta sẽ theo ngươi, Taric. Chúng ta không thể để mất thêm một ngôi sao nào nữa.”
Cả hai nhìn nhau với sự quyết tâm không thể lay chuyển, rồi cùng nhau lao vào không gian vô tận. Ánh sáng từ cơ thể họ tỏa ra, xuyên qua màn đêm của vũ trụ, hướng đến hành tinh Xenor – nơi cuộc hành trình chống lại Azael chính thức bắt đầu.
Và như vậy, Taric cùng Sora tiến tới hành tinh tiếp theo, trong cuộc hành trình đầy gian khó để cứu lấy vũ trụ khỏi bóng tối của Azael. Trận chiến mới chỉ bắt đầu, và bóng tối đang dần bao trùm.