Taric - Người Giám Hộ Vũ Trụ - Chương 4
Chương 4: Thử Thách Đầu Tiên
Cả ba người Taric, Sora và Kainen lao nhanh qua vũ trụ, hướng đến hành tinh Nebulos – nơi được bao phủ bởi những đám mây sáng rực từ các tinh vân, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp của hàng triệu ngôi sao tụ lại. Nebulos không chỉ là một hành tinh, mà còn là một hiện thân của sự huyền bí, nơi sinh ra các phù thủy ánh sáng với khả năng điều khiển những sức mạnh từ không gian.
Taric dõi mắt về phía xa, nơi ánh sáng màu xanh tím nhạt dần hiện ra khi hành tinh Nebulos tiến vào tầm mắt.
“Hành tinh của Leora… luôn tuyệt đẹp, nhưng cũng nguy hiểm không kém,” anh nói.
Kainen liếc nhìn Taric. “Ngươi có chắc cô ấy sẽ giúp chúng ta chứ? Ta nghe nói Leora không dễ bị thuyết phục.”
Sora xen vào, giọng cô cứng cỏi. “Nếu vũ trụ đang gặp nguy hiểm, Leora sẽ không thể từ chối. Cô ấy cũng là một phần của hệ thống ánh sáng này.”
Taric không trả lời ngay, đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào hành tinh trước mặt. “Chúng ta sẽ sớm biết thôi. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần. Leora không phải là người dễ dàng bị thuyết phục, và cô ấy không tin tưởng ai, kể cả ta.”
Khi họ tiến gần hơn, bề mặt hành tinh hiện ra với màu sắc xanh tím và trắng, như những dải lụa mỏng trải dài vô tận. Những cột sáng khổng lồ từ các tinh vân tỏa ra, bao trùm không gian với sự huyền bí. Bước chân đầu tiên của họ đặt xuống mặt đất của Nebulos khiến bề mặt sáng lên dưới chân họ, như thể hành tinh này tự cảm nhận được sự hiện diện của những người lạ.
“Leora ở đâu?” Kainen hỏi, tay anh vẫn nắm chặt vũ khí, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Taric chỉ tay về phía trước, nơi một ngọn tháp cao vút chạm đến bầu trời đầy sao. “Đó là nơi cô ấy ở, tháp Tinh Vân Vĩnh Cửu. Chúng ta sẽ gặp cô ấy ở đó.”
Cả ba tiếp tục tiến lên, không khí xung quanh dường như lạnh dần và áp lực cũng tăng lên. Khi đến gần tháp, một cơn gió mạnh lướt qua, mang theo những tia sáng lấp lánh như bụi tinh vân, vây lấy họ. Đột nhiên, từ giữa không trung, một bóng người xuất hiện. Leora, phù thủy ánh sáng, đứng sừng sững trên đỉnh ngọn tháp, chiếc áo choàng trắng bạc của cô bay nhẹ trong làn gió. Đôi mắt tím của cô sáng rực, như chứa đựng toàn bộ bí mật của vũ trụ.
“Taric,” giọng của Leora vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc bén. “Ngươi đến đây với mục đích gì?”
Taric ngước nhìn lên cô, giọng anh đầy nghiêm túc. “Leora, vũ trụ đang bị đe dọa. Azael đã thức tỉnh.”
Leora không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cô nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất trước mặt họ, đôi mắt vẫn dán chặt vào Taric. “Ta đã biết điều đó. Năng lượng của hắn lan khắp không gian. Nhưng ngươi nghĩ rằng chỉ với vài chiến binh như các ngươi có thể ngăn chặn hắn sao?”
Kainen bước lên một bước, giọng anh trầm đục. “Chúng ta không đến đây để tranh cãi. Chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”
Leora nhìn Kainen một lúc, rồi chuyển ánh mắt sang Sora. “Và ngươi là chiến binh ánh sáng từ Astralis. Ta cảm nhận được sức mạnh từ ngươi, nhưng điều đó sẽ không đủ. Azael là thực thể của bóng tối thuần khiết.”
Sora đối diện với ánh mắt đầy quyền năng của Leora, không hề nao núng. “Ta biết điều đó. Nhưng với sức mạnh của tất cả chúng ta, chúng ta có thể đánh bại hắn. Ngươi phải hiểu rằng, không có lựa chọn nào khác.”
Leora vẫn im lặng trong giây lát, đôi mắt cô sắc bén như đọc thấu suy nghĩ của từng người. “Các ngươi không hiểu gì về Azael. Hắn không chỉ là bóng tối. Hắn là nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và cái chết của mọi vì sao. Các ngươi chưa sẵn sàng.”
Taric bước lên, giọng anh cứng rắn. “Chúng ta không có thời gian để sẵn sàng. Nếu không hành động, tất cả sẽ bị hủy diệt.”
Leora nhìn sâu vào mắt Taric, rồi quay lưng, bước về phía tháp Tinh Vân Vĩnh Cửu. “Nếu các ngươi thực sự muốn sự giúp đỡ của ta, các ngươi sẽ phải vượt qua thử thách của Nebulos. Chỉ khi chứng minh được bản thân, ta mới đồng ý tham gia.”
Taric cau mày. “Thử thách gì?”
Leora quay lại, đôi mắt tím của cô sáng lên. “Ngọn lửa của Tinh Vân Vĩnh Cửu. Nó là sức mạnh mạnh nhất mà hành tinh này có. Nếu các ngươi có thể kiểm soát được nó, các ngươi sẽ có được sự giúp đỡ của ta.”
Sora bước lên, giọng cô đầy quyết tâm. “Chúng ta sẵn sàng. Đưa chúng ta đến đó.”
Leora mỉm cười nhẹ. “Ta mong các ngươi không quá tự tin. Đi theo ta.”
Họ theo Leora đi sâu vào bên trong tháp, vượt qua những bậc thang ánh sáng dẫn lên tầng cao nhất. Khi cánh cửa lớn mở ra, một khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt. Ở giữa phòng, ngọn lửa tím xanh rực rỡ, ánh sáng phát ra từ đó không chỉ là nhiệt, mà là năng lượng thuần khiết của các ngôi sao. Ngọn lửa này, theo lời Leora, là sức mạnh của cả hành tinh Nebulos, tượng trưng cho ánh sáng vĩnh cửu.
“Chạm vào ngọn lửa, và chứng minh rằng các ngươi xứng đáng,” Leora ra lệnh, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.
Taric bước lên trước, đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ. Sức mạnh từ ngọn lửa làm anh có chút chùn bước, nhưng anh biết đây là con đường duy nhất. Anh giơ tay ra, chuẩn bị chạm vào ngọn lửa.
“Đợi đã!” Kainen hét lên, bước nhanh tới cạnh Taric. “Ngươi không biết điều gì sẽ xảy ra khi ngươi chạm vào đó!”
Taric không nhìn lại, giọng anh điềm tĩnh. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Đây là cách duy nhất để có được sự giúp đỡ của Leora. Ta sẽ đối mặt với nó.”
Không do dự, Taric đặt tay lên ngọn lửa. Ngay lập tức, một luồng năng lượng mạnh mẽ xuyên qua cơ thể anh. Cả không gian xung quanh trở nên mờ ảo, ánh sáng từ ngọn lửa bùng lên, bao trùm toàn bộ căn phòng. Taric cảm thấy cơ thể mình đang dần bị hút vào trong luồng sáng rực rỡ đó, như thể linh hồn anh đang bị tách ra khỏi thực tại.
Trong tâm trí anh, những hình ảnh của các trận chiến xưa cũ hiện lên, những ngôi sao bị thiêu rụi, các hành tinh bị bóng tối nuốt chửng. Taric nghe thấy tiếng gào thét của vô số sinh linh bị hủy diệt, những ký ức đau đớn từ hàng thiên niên kỷ trước dội vào đầu anh.
“Ngươi không thể thắng, Taric,” một giọng nói vang lên trong tâm trí anh. “Ngươi không đủ mạnh để đối đầu với Azael. Ngươi sẽ thất bại, như mọi người khác đã từng.”
Taric lắc đầu, gồng mình chống lại những hình ảnh đầy ám ảnh. “Không! Ta không sợ bóng tối! Ta sẽ bảo vệ vũ trụ này, dù có phải hi sinh tất cả.”
Ngay lập tức, ánh sáng từ ngọn lửa dường như dịu lại, và Taric cảm thấy một sự bình an kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể. Khi anh mở mắt ra, ngọn lửa vẫn cháy sáng, nhưng giờ đây nó hòa quyện với năng lượng trong anh, như thể họ đã trở thành một.
Leora đứng nhìn với đôi mắt đầy thán phục, còn Sora và Kainen cũng không giấu được sự ngạc nhiên.
“Ngươi đã vượt qua,” Leora nói, giọng cô mềm mại hơn. “Ngọn lửa của Tinh Vân đã chấp nhận ngươi.”
Taric hạ tay xuống, hơi thở anh đều đặn lại. “Vậy ngươi sẽ giúp chúng ta?”
Leora gật đầu, đôi mắt tím của cô lấp lánh dưới ánh sáng ngọn lửa. “Ta sẽ giúp các ngươi. Nhưng hãy nhớ, đây mới chỉ là khởi đầu. Azael vẫn còn rất mạnh, và chúng ta sẽ phải đối mặt với những điều không thể lường trước được.”
Taric mỉm cười, cảm thấy sự hi vọng đã nhen nhóm trở lại trong lòng. “Chúng ta sẽ sẵn sàng.”
Với Leora giờ đã gia nhập, đội quân bảo vệ vũ trụ của Taric dần hoàn chỉnh. Nhưng họ đều biết rằng thử thách lớn nhất vẫn còn ở phía trước – đối mặt với Azael và cứu lấy vũ trụ khỏi bóng tối vĩnh cửu.