Tây Du Ký Báu Vật Thần Bí - Chương 7
Chương 7: Câu Đố Bí Ẩn
Sau khi nhận được bảo vật thần bí, Đường Tăng và các học trò biết rằng họ cần phải tìm cách giữ gìn và bảo vệ bảo vật này khỏi những thế lực hắc ám. Họ quyết định quay trở lại khu rừng để tìm một nơi an toàn để cất giữ bảo vật.
Trên đường trở về, Đường Tăng cảm thấy có điều gì đó bất thường. “Chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn về bảo vật này,” ông nói, ánh mắt đầy suy tư. “Có lẽ nó chứa đựng một bí mật mà chúng ta chưa khám phá ra.”
Tôn Ngộ Không gật đầu. “Sư phụ nói đúng. Bảo vật này có sức mạnh rất lớn, chúng ta cần phải hiểu rõ về nó để bảo vệ tốt hơn.”
Trư Bát Giới, đang loay hoay với chiếc đinh ba của mình, đột nhiên lên tiếng. “Hay là chúng ta hỏi Tiên Nữ Hoa Quỳnh? Người chắc chắn biết nhiều hơn về bảo vật này.”
“Đúng vậy, hãy quay lại khu rừng và tìm Tiên Nữ Hoa Quỳnh,” Sa Tăng đồng tình.
Cả nhóm quyết định quay trở lại khu rừng nơi họ đã gặp Tiên Nữ Hoa Quỳnh. Khi họ đến gần khu rừng, một lần nữa ánh sáng từ viên ngọc linh thiêng tỏa ra, dẫn họ đến một khu vực đầy hoa nở rực rỡ.
Tiên Nữ Hoa Quỳnh xuất hiện, nụ cười dịu dàng trên môi. “Các ngươi đã làm tốt khi bảo vệ bảo vật. Nhưng để hiểu rõ về nó, các ngươi cần phải giải đáp một câu đố bí ẩn.”
“Xin Tiên nữ hãy chỉ dẫn,” Đường Tăng nói, cúi đầu kính cẩn.
Tiên Nữ Hoa Quỳnh nhẹ nhàng đưa tay ra và từ tay nàng, một cuộn giấy hiện ra. “Đây là câu đố mà các ngươi cần giải đáp để khám phá bí mật của bảo vật.”
Cả nhóm chăm chú nhìn vào cuộn giấy, trên đó ghi:
“Trái tim trong sáng, ý chí kiên cường,
Lời hứa nguyện là chìa khóa vàng.
Bốn phương tụ hội, hòa hợp bền vững,
Sẽ mở ra con đường của ánh sáng.”
“Chúng ta phải tìm ra ý nghĩa của câu đố này,” Tôn Ngộ Không nói, nhíu mày suy nghĩ.
Trư Bát Giới trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng. “Trái tim trong sáng có lẽ ám chỉ lòng chính trực và sự thuần khiết của tâm hồn.”
“Ý chí kiên cường là sự quyết tâm và không ngại khó khăn,” Sa Tăng bổ sung.
“Đúng vậy,” Đường Tăng nói. “Lời hứa nguyện là lời nguyện ước của chúng ta trong việc bảo vệ bảo vật này và giữ gìn hòa bình cho thế gian.”
“Nhưng còn bốn phương tụ hội thì sao?” Trư Bát Giới hỏi, vẻ mặt bối rối.
Tiên Nữ Hoa Quỳnh mỉm cười. “Bốn phương tượng trưng cho sự đoàn kết của các ngươi. Chỉ khi các ngươi đồng lòng, không chia rẽ, thì sức mạnh của bảo vật mới được khai mở.”
“Vậy thì chúng ta phải cùng nhau thề nguyện bảo vệ bảo vật này và giữ gìn hòa bình,” Đường Tăng nói, ánh mắt sáng lên.
Cả nhóm đứng thành vòng tròn, đặt tay lên viên ngọc và cùng nhau thề nguyện:
“Chúng tôi, Đường Tăng, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Tăng, nguyện dùng sức mạnh và lòng kiên cường để bảo vệ bảo vật thần bí, giữ gìn hòa bình cho thế gian. Chúng tôi sẽ đoàn kết và không để bất kỳ thế lực hắc ám nào chiếm đoạt bảo vật này.”
Ngay khi lời thề được thốt ra, viên ngọc bừng sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp khu rừng. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra từ viên ngọc, bao phủ cả nhóm và dẫn họ đến một không gian khác.
Họ thấy mình đứng trước một cánh cửa khổng lồ bằng vàng, trên đó khắc đầy những ký hiệu cổ xưa. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng chứa đầy ánh sáng và hòa bình.
“Bí mật của bảo vật đã được khai mở,” Tiên Nữ Hoa Quỳnh nói, ánh mắt đầy niềm tin. “Các ngươi đã chứng minh được lòng dũng cảm và sự chính trực. Bảo vật này sẽ mãi mãi được bảo vệ bởi những người có tâm hồn trong sáng và ý chí kiên cường như các ngươi.”
Cả nhóm bước vào căn phòng, cảm nhận được sự bình yên và sức mạnh to lớn từ bảo vật. Họ biết rằng hành trình của mình vẫn còn dài, nhưng với lòng quyết tâm và sự đoàn kết, họ sẽ vượt qua mọi thử thách để bảo vệ bảo vật và giữ gìn hòa bình cho thế gian.
“Chúng ta đã làm được,” Đường Tăng nói, giọng đầy tự hào và kiên định. “Nhưng chúng ta phải luôn cảnh giác và sẵn sàng đối mặt với những thế lực hắc ám. Hãy tiếp tục tiến bước và bảo vệ bảo vật này bằng mọi giá.”
Cả nhóm đồng lòng gật đầu, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm. Họ biết rằng với lòng chính trực và sự đoàn kết, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để giữ gìn hòa bình cho thế gian.