Thám Hiểm Hành Tinh Lạ - Chương 2
Chương 2: Đội Ngũ Thám Hiểm
Tại căn cứ tạm thời của họ, không khí tràn ngập sự phấn khích lẫn lo lắng. Minh và đội ngũ đã thực hiện những khảo sát ban đầu, nhưng mối nguy hiểm từ sinh vật khổng lồ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí mọi người. Tiến sĩ Lan quyết định triệu tập đội ngũ để thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
“Chúng ta cần phân chia nhiệm vụ rõ ràng,” Tiến sĩ Lan nói, đứng ở giữa căn phòng. “Mọi người đều có chuyên môn riêng, và chúng ta sẽ cần từng kỹ năng để đối phó với những thử thách phía trước.”
“Đúng vậy,” Minh đồng tình. “Hòa có thể phụ trách phân tích mẫu đất và nước. An có nhiệm vụ giám sát an toàn trong lúc khám phá. Còn tôi sẽ chịu trách nhiệm ghi chép và nghiên cứu sinh vật.”
“Nghe có vẻ hợp lý,” An gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Tôi sẽ luôn đứng đầu để đảm bảo mọi người an toàn. Chúng ta không thể chủ quan.”
Hòa ngồi xuống và mở một chiếc máy tính bảng. “Tôi đã ghi lại tất cả các mẫu mà chúng ta đã thu thập. Nếu có thể, tôi muốn ra ngoài để lấy thêm mẫu nữa.”
“Chúng ta không thể đi một mình,” Tiến sĩ Lan cảnh báo. “Chúng ta cần đi theo nhóm và luôn cảnh giác.”
Sau khi phân công nhiệm vụ, cả đội quyết định tiếp tục khám phá khu rừng xung quanh căn cứ. Họ mang theo các thiết bị cần thiết: máy quét sinh học, máy ghi âm và máy tính bảng để ghi chú. Minh cảm thấy hào hứng, nhưng cũng không khỏi lo lắng về những gì có thể xảy ra.
Khi họ tiến sâu vào rừng, Minh đã ghi lại mọi phát hiện của mình. Những cây cối xung quanh cao lớn với những tán lá xanh biếc, có những sinh vật nhỏ chạy nhảy dưới chân. Hòa tập trung vào việc phân tích mẫu đất, trong khi An luôn đứng ở vị trí phía trước, mắt đảo quanh để phát hiện bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào.
“Chờ một chút!” Hòa kêu lên khi nhìn thấy một dấu hiệu kỳ lạ trên mặt đất. “Cái này trông giống như một dấu chân!”
“Để tôi xem,” Minh tiến lại gần, cúi xuống. “Có thể đây là dấu chân của sinh vật mà chúng ta đã thấy. Chúng ta nên theo dõi nó.”
“Đúng rồi,” An đồng tình. “Nhưng hãy cẩn thận. Chúng ta không biết sinh vật này lớn đến mức nào.”
Cả đội quyết định theo dấu chân, giữ khoảng cách an toàn. Họ đi qua những lùm cây rậm rạp, từng bước chân nhẹ nhàng và im lặng. Minh cảm thấy hồi hộp khi nghĩ đến việc có thể khám phá một sinh vật chưa từng thấy.
Sau một lúc, họ đến một vùng đất trống, nơi có một cái hồ lớn phát sáng. Ánh sáng từ mặt nước phản chiếu lên bầu trời, tạo nên những màu sắc rực rỡ. “Thật đẹp!” Minh thốt lên, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng kỳ diệu.
“Nhưng cũng có vẻ lạ,” Hòa nói, nhìn chăm chú vào mặt nước. “Tôi không thấy có bất kỳ sinh vật nào bơi lội.”
“Mình nên kiểm tra nước,” Minh đề nghị. “Có thể có điều gì đó đặc biệt bên dưới.”
Hòa tiến lại gần và sử dụng thiết bị đo đạc. “Nước này có một số thành phần lạ. Tôi chưa từng thấy chất này ở bất kỳ đâu.”
Bỗng, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau họ. An quay lại, sẵn sàng phản ứng. “Có gì đó đang đến!”
Từ giữa rừng cây, một sinh vật khổng lồ bước ra, với bộ lông mềm mại và đôi mắt to tròn. Nó nhìn họ với vẻ hiền lành, nhưng Minh cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong lòng.
“Đó… đó có phải là sinh vật mà chúng ta đã thấy không?” Minh lắp bắp, không dám di chuyển.
“Đúng rồi,” An xác nhận. “Nhưng có vẻ như nó không có ý định tấn công.”
Sinh vật từ từ tiến lại gần, dường như đang cố gắng tìm hiểu nhóm của họ. Minh không thể kiềm chế được sự tò mò. Anh bước một bước về phía trước. “Chào bạn! Chúng tôi không có ý xấu.”
“Cẩn thận, Minh!” Hòa hô lớn. “Đừng lại gần quá!”
Nhưng Minh đã quá say mê vào sinh vật lạ lùng trước mắt. Anh dần dần đưa tay ra, hy vọng có thể chạm vào nó. Sinh vật ngửi tay Minh và phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, như một tiếng rên rỉ.
“Thật tuyệt vời,” Minh thì thầm, lòng tràn ngập sự phấn khích. “Có thể đây là một sinh vật thông minh.”
“Chúng ta cần ghi lại mọi thứ,” An nói, chuẩn bị máy ghi âm. “Đây có thể là một phát hiện lớn.”
Khi họ bắt đầu ghi lại hình ảnh và âm thanh của sinh vật, Minh cảm thấy như cả thế giới đang mở ra trước mắt mình. Anh nhận ra rằng không chỉ có những mối nguy hiểm, mà còn có những điều kỳ diệu mà họ có thể khám phá.
“Chúng ta nên đặt tên cho nó,” Minh đề nghị, khi sinh vật dần thân thiện hơn. “Tôi nghĩ mình sẽ gọi nó là ‘Lumin’, vì ánh sáng mà nó phát ra.”
“Lumin,” Hòa lặp lại, mỉm cười. “Nghe hay đấy!”
“Mình phải ghi lại tất cả thông tin về nó,” Minh nói, không thể kìm nén niềm vui. “Chúng ta có thể tìm hiểu thêm về sinh vật này và khả năng tồn tại của nó trên Xylon-7.”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm Lumin hoảng sợ. Sinh vật lập tức chạy trốn vào rừng. “Chúng ta phải tìm cách giữ Lumin ở lại!” Minh kêu lên, cảm thấy lo lắng.
“Chúng ta không thể ép nó,” An nhấn mạnh. “Nó cần cảm thấy an toàn.”
Nhưng Minh đã quyết định. “Không, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này. Hãy theo dõi dấu chân của nó!”
Cả đội đồng ý và bắt đầu lần theo dấu chân của Lumin, hy vọng có thể tìm thấy nó trước khi nó biến mất hoàn toàn trong rừng.
Hành trình tìm kiếm Lumin vừa bắt đầu, và Minh cảm thấy một sức mạnh mới trong lòng. Anh biết rằng cuộc thám hiểm này không chỉ là để khám phá mà còn để kết nối với những sinh vật kỳ diệu trên hành tinh lạ này.