Thám Hiểm Hành Tinh Lạ - Chương 3
Chương 3: Đuổi Theo Lumin
Cả đội đuổi theo dấu chân của Lumin trong khi nỗi lo lắng ngày càng gia tăng. Minh cảm thấy tim mình đập thình thịch, sự phấn khích và lo lắng hòa lẫn trong một cảm xúc mạnh mẽ. Anh nhìn quanh, các cây cối với tán lá dày đặc, những âm thanh của thiên nhiên văng vẳng bên tai khiến anh cảm thấy như đang ở trong một thế giới khác.
“Đừng để mất dấu,” An nhắc nhở, tay cầm chắc khẩu súng điện để bảo vệ nhóm trong trường hợp có nguy hiểm. “Lumin có thể đã chạy rất xa rồi.”
“Chúng ta cần làm cho nó cảm thấy an toàn,” Minh nói, cố gắng bình tĩnh lại. “Có lẽ nếu chúng ta không gây ra tiếng động quá lớn, nó sẽ không sợ.”
“Đúng vậy,” Hòa đồng ý, tiếp tục ghi lại những thông tin trên máy tính bảng. “Tôi vừa phát hiện ra một số dấu vết lạ trên mặt đất. Có thể là dấu hiệu cho thấy Lumin đang quay lại gần đây.”
Bầu không khí tĩnh lặng và căng thẳng bao trùm khi họ tiếp tục di chuyển. Sau một hồi, họ dừng lại bên một cái hồ nhỏ. Nước hồ trong vắt, phản chiếu ánh sáng kỳ lạ từ những tảng đá xung quanh.
“Mình nghĩ Lumin có thể quay lại đây,” Minh nói, khi cả đội đứng im lặng, chờ đợi. “Nếu như nó thích nước, có thể nó sẽ quay lại uống nước.”
Thời gian trôi qua chậm chạp. Họ ngồi im lặng, lắng nghe âm thanh của thiên nhiên. Bất chợt, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía bên kia hồ. Minh và các thành viên trong đội lập tức quay đầu.
“Tôi thấy nó!” Minh reo lên, chỉ tay về phía một bóng dáng nhỏ nhắn đang từ từ tiến lại gần. Lumin xuất hiện, đôi cánh lấp lánh dưới ánh nắng, ánh sáng phản chiếu tạo nên những dải màu sắc rực rỡ.
“Bình tĩnh nào,” An nhắc nhở, giữ tay ở bên hông sẵn sàng đề phòng.
“Lumin!” Minh nhẹ nhàng gọi, giọng nói đầy hi vọng. “Chúng tôi không muốn làm bạn sợ. Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu về bạn.”
Lumin dừng lại, đôi mắt to tròn quan sát nhóm, và sau một khoảnh khắc, nó từ từ tiến lại gần hơn. Minh quỳ xuống, mở rộng bàn tay ra như một cử chỉ hòa bình.
“Chào bạn, Lumin,” anh thì thầm, cảm thấy trái tim mình ấm áp. “Bạn có muốn làm bạn với chúng tôi không?”
Lumin ngửi tay Minh, sau đó từ từ chạm vào ngón tay anh. Cảm giác mát lạnh từ đôi cánh của nó truyền đến khiến Minh cảm thấy như đang chạm vào một điều kỳ diệu. Anh quay lại nhìn các thành viên trong nhóm, ai cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên và phấn khích.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể chạm vào một sinh vật ngoài hành tinh,” Hòa nói, ánh mắt ngập tràn sự tôn kính. “Điều này thật tuyệt vời!”
“Đúng vậy,” An gật đầu, bây giờ cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy Lumin không còn sợ hãi. “Chúng ta nên ghi lại những khoảnh khắc này.”
Minh bắt đầu quay video, trong khi Hòa sử dụng máy quét sinh học để phân tích những thông số từ Lumin. Sinh vật này có vẻ rất hiền lành và tò mò, thậm chí còn bắt đầu bay xung quanh nhóm, tạo ra những ánh sáng lung linh.
“Có thể chúng ta có thể thu thập thêm dữ liệu về nó,” Hòa nói khi nhìn vào màn hình máy quét. “Tôi thấy một số chỉ số sinh học rất đặc biệt.”
“Tôi muốn thử một thứ,” Minh nói, lấy ra một miếng trái cây khô mà anh đã mang theo. “Có thể Lumin sẽ thích món này.”
Minh nhẹ nhàng đặt miếng trái cây xuống đất và lùi lại. Lumin nhìn chằm chằm vào món ăn lạ lùng. Sau một khoảnh khắc do dự, nó tiến lại gần, từ từ chạm vào miếng trái cây bằng mũi. Khi Lumin bắt đầu ăn, ánh sáng từ đôi cánh của nó trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
“Nhìn kìa! Nó thích thú rồi!” An kêu lên, cảm giác vui mừng tràn ngập trong lòng.
“Đúng vậy,” Minh cười lớn. “Chúng ta đã tạo được sự kết nối!”
Khi Lumin đã ăn xong, nó bay lượn quanh nhóm như một vũ công trong không gian. Minh và các thành viên khác cảm thấy như mình đang tham gia vào một buổi biểu diễn kỳ diệu. Cả nhóm đều cười nói và tận hưởng những khoảnh khắc quý giá này.
“Có lẽ chúng ta nên quay lại căn cứ để phân tích dữ liệu,” Hòa đề nghị sau một thời gian dài ghi hình. “Chúng ta đã thu thập được nhiều thông tin quan trọng.”
“Đúng rồi,” Minh đồng ý, nhưng anh không muốn rời khỏi Lumin. “Có lẽ chúng ta nên để Lumin đi theo chúng ta một lúc nữa, để nó không cảm thấy đơn độc.”
“Đây là một ý tưởng tuyệt vời!” An nói, nhìn Lumin với ánh mắt ấm áp.
“Được rồi, Lumin! Chúng tôi sẽ về căn cứ,” Minh nói. “Bạn có muốn đi cùng không?”
Lumin ngước lên, đôi cánh lấp lánh như muốn trả lời. Cuối cùng, nó quyết định bay bên cạnh họ, tạo thành một đội hình kỳ diệu. Họ bước đi trên con đường mòn giữa khu rừng xanh tươi, lòng tràn đầy hy vọng và sự háo hức cho những khám phá mới.
Khi trở lại căn cứ, cả nhóm cùng nhau phân tích dữ liệu mà họ đã thu thập được. Hòa chia sẻ những thông tin sinh học về Lumin, trong khi Minh và An quay video, ghi lại mọi khoảnh khắc tuyệt vời.
“Mọi thứ đang diễn ra thật tuyệt vời,” Minh nói, cảm nhận được sự gắn kết giữa các thành viên trong đội. “Có thể chúng ta sẽ khám phá được nhiều điều kỳ diệu hơn nữa từ hành tinh này.”
“Đúng vậy,” Tiến sĩ Lan đồng tình, đứng ở một góc phòng và quan sát nhóm làm việc. “Chúng ta chưa thể khẳng định được tất cả các khía cạnh của Xylon-7. Còn rất nhiều điều chúng ta cần tìm hiểu.”
Minh nhìn Lumin, sinh vật lấp lánh bên cạnh họ. “Chúng ta đã tìm thấy một người bạn,” anh thì thầm, cảm thấy niềm hạnh phúc trào dâng. “Và cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu.”