Thám Hiểm Thành Phố Cổ Bị Mất Tích - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Cuộc Phiêu Lưu
Ánh sáng của buổi chiều tà len lỏi qua những tán cây cao, phản chiếu lên mặt đất những mảng màu vàng ấm áp. Alexander, một nhà thám hiểm trẻ tuổi với ánh mắt rực lửa, đứng bên bàn làm việc, trầm tư ngắm nhìn cuốn sách cũ mà anh vừa tìm thấy ở một tiệm sách cổ. Bìa sách đã ngả màu, nhưng hình ảnh thành phố cổ với những tòa nhà bằng vàng lấp lánh vẫn hiện rõ trong tâm trí anh.
“Thành phố Vàng,” anh thì thầm, lòng tràn đầy khát khao. “Nó có thật không? Hay chỉ là một huyền thoại?”
Alexander lật từng trang, đọc những dòng chữ cổ xưa miêu tả về một thành phố bị lãng quên, nơi chứa đựng vô vàn bí ẩn và kho báu vô giá. Hơi thở của lịch sử như thổi vào anh, khiến anh không thể kiềm chế được mong muốn khám phá.
“Được rồi, mình sẽ đi tìm nó,” Alexander quyết định. Anh đứng dậy, vươn vai, và lấy một chiếc ba lô cũ trong góc phòng. “Mình sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết.”
Trong vòng một tuần, Alexander đã lên kế hoạch và chuẩn bị cho cuộc hành trình. Anh mua bản đồ, lương thực, nước uống, và cả một số công cụ sinh tồn. Cuối cùng, vào sáng sớm một ngày đẹp trời, anh bước ra khỏi cửa nhà, lòng đầy hào hứng.
“Chào mừng đến với cuộc phiêu lưu!” Alexander tự nhủ, trước khi hướng về phía rừng sâu mà anh đã nghe nói đến trong cuốn sách.
Trên con đường nhỏ dẫn vào rừng, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió xào xạc qua những tán cây. Alexander vừa đi vừa mơ màng suy nghĩ về những điều anh sẽ khám phá. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng động lạ từ phía sau.
“Có ai đó ở đây không?” Alexander gọi lớn, trái tim đập rộn ràng.
Một bóng người nhô ra từ bụi cây. Đó là một cô gái trẻ với làn da nâu, tóc dài buông lơi. Cô ta nhìn Alexander với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Cậu là ai? Tại sao lại đi vào đây?” cô gái hỏi, giọng nói cứng rắn nhưng cũng mang chút tò mò.
“Tôi là Alexander, một nhà thám hiểm. Tôi đang tìm kiếm thành phố Vàng,” anh đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thành phố Vàng?!” Cô gái cười khẩy. “Cậu thật sự nghĩ nó tồn tại sao? Đó chỉ là một truyền thuyết.”
“Tôi không tin vào những gì người ta nói. Tôi tin vào những gì tôi thấy. Nếu có điều gì đó ẩn chứa trong rừng này, tôi sẽ tìm ra nó!” Alexander quả quyết.
“Nghe có vẻ ngớ ngẩn,” cô gái nhún vai. “Nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể dẫn cậu đến nơi mà tôi thấy một số dấu vết cổ.”
“Thật sao? Tôi rất biết ơn!” Alexander vui mừng. “Tên cô là gì?”
“Mira,” cô đáp, rồi nhanh chóng dẫn Alexander đi sâu vào rừng.
Khi họ đi qua những bụi cây dày đặc, Mira kể cho Alexander nghe về những câu chuyện từ cha ông cô. “Người dân nơi đây luôn cảnh báo về những điều huyền bí trong rừng. Có những con quái vật, những cạm bẫy chết chóc.”
“Cô không sợ sao?” Alexander hỏi, ánh mắt thách thức.
“Tôi đã sống với những câu chuyện đó cả đời. Tôi không sợ, nhưng tôi cũng không ngu ngốc,” Mira đáp, ánh mắt kiên định.
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng động mạnh từ xa. Một con thú lớn, có lẽ là một con báo, đang rượt đuổi một con mồi. Alexander và Mira ngừng lại, nín thở theo dõi cảnh tượng.
“Chúng ta nên đi tiếp,” Mira thì thầm. “Đừng để con vật đó thấy chúng ta.”
“Hãy để tôi!” Alexander chậm rãi rút con dao găm từ thắt lưng, cảm giác mạo hiểm đang trỗi dậy trong lòng anh.
“Mọi người đều chạy trốn, Alexander! Chúng ta không phải là những thợ săn,” Mira nói, giọng đầy lo lắng.
“Nhưng tôi không thể chỉ đứng đây nhìn!” Anh đáp, quyết tâm không để cơ hội tuột khỏi tay.
Alexander bất ngờ lao ra khỏi nơi ẩn nấp, nhưng đúng lúc đó, con báo cũng nhận ra sự hiện diện của họ. Nó quay lại, gầm lên và lao về phía họ.
“Mau chạy!” Mira hét lên, kéo Alexander quay lại.
Cả hai chạy như điên, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cơn gió rít qua tai, những nhánh cây vươn ra như muốn chặn đường họ. Mira dẫn đường, dùng kinh nghiệm của mình để né tránh những chướng ngại vật.
“Rẽ trái! Nhanh lên!” cô chỉ đường.
Alexander làm theo, nhưng không ngừng cảm thấy rằng mình không thể để cho thành phố Vàng biến mất khỏi tầm tay. “Nếu chúng ta sống sót, tôi sẽ tìm ra thành phố,” anh thầm nghĩ.
Cuối cùng, họ tìm thấy một vách đá lớn, nơi con báo không thể theo kịp. Họ đứng thở hổn hển, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.
“Cậu không thể cứ như vậy mãi được,” Mira nói, hít một hơi sâu. “Cậu sẽ phải học cách tôn trọng rừng này.”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể từ bỏ ước mơ của mình,” Alexander nói với ánh mắt quyết tâm. “Thành phố Vàng đang chờ đợi chúng ta.”
Cả hai ngồi lại bên vách đá, trong không gian yên tĩnh của rừng. Mira nhìn Alexander với ánh mắt hiểu biết. “Có thể tôi sẽ giúp cậu. Nhưng hãy nhớ rằng, không phải tất cả những gì chúng ta tìm kiếm đều dễ dàng đạt được.”
“Tôi sẵn sàng,” Alexander trả lời, cảm giác một sức mạnh mới mẻ đang tràn đầy trong lòng. Cuộc hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng trái tim của anh đã đầy ắp những giấc mơ và hy vọng.
“Vậy thì, hãy bắt đầu cuộc phiêu lưu này cùng nhau,” Mira mỉm cười, ánh mắt của cô sáng lên như ánh sáng đầu ngày.
Họ đứng dậy, quyết tâm cùng nhau vượt qua mọi thử thách, để tìm kiếm không chỉ thành phố Vàng mà còn là những điều quý giá khác trong hành trình khám phá của mình.