Thám Hiểm Thành Phố Cổ Bị Mất Tích - Chương 2
Chương 2: Hành Trình Vào Rừng
Hừng đông vừa ló rạng, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những tán cây, đánh thức mọi sinh vật trong rừng sâu. Alexander và Mira đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình đầy thách thức phía trước. Họ đứng trước một con đường mòn nhỏ, dẫn sâu vào lòng rừng nhiệt đới.
“Mira, chúng ta sẽ đi đâu trước?” Alexander hỏi, giọng đầy háo hức.
“Chúng ta phải tìm dấu vết cổ xưa mà ông bà tôi thường nhắc đến,” Mira đáp, chỉ về phía con đường mòn. “Theo hướng này, có một vài di tích mà có thể sẽ giúp chúng ta.”
Họ bắt đầu bước đi, lòng đầy nhiệt huyết. Alexander cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ. Mỗi bước chân đưa anh vào một thế giới mới, nơi âm thanh của rừng già tạo nên bản nhạc tự nhiên tuyệt vời. Tiếng chim hót líu lo, tiếng lá xào xạc dưới chân, tất cả đều hòa quyện thành một bản giao hưởng của cuộc sống.
“Cậu có nghĩ rằng thành phố Vàng thật sự tồn tại không?” Mira hỏi, ánh mắt sáng lên khi nhìn về phía trước.
“Tôi tin là có,” Alexander trả lời tự tin. “Câu chuyện này không chỉ là huyền thoại. Tôi cảm nhận được điều gì đó đặc biệt trong không khí này.”
“Hãy cẩn thận với những gì cậu cảm nhận,” Mira cảnh báo, “Đôi khi, những gì bạn thấy không phải lúc nào cũng đúng.”
Họ đi qua những khu vực có cây cối rậm rạp, và Alexander dần nhận ra rằng, việc di chuyển trong rừng không hề dễ dàng. Những nhánh cây và dây leo cứ vướng víu lấy chân, như muốn giữ họ lại không cho đi.
“Mira, đây là nơi mà chúng ta sẽ gặp khó khăn nhất,” Alexander nói, thở hổn hển.
“Đúng vậy. Nhưng chỉ cần chúng ta kiên nhẫn, chúng ta sẽ tìm ra lối thoát,” Mira động viên, đôi mắt cô đầy quyết tâm.
Khi họ tiến sâu hơn vào rừng, không khí trở nên nặng nề hơn. Những tán cây dày đặc che khuất ánh sáng mặt trời, khiến mọi thứ trở nên u ám. Họ dừng lại để nghỉ ngơi, uống nước và ăn chút lương thực mà họ mang theo.
“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?” Mira đột ngột hỏi, ánh mắt cô dán chặt vào khu rừng xung quanh.
Alexander lắng nghe, và đúng như vậy, một âm thanh lạ vang lên từ xa, như tiếng nước chảy. “Có thể là một con sông,” anh suy đoán. “Chúng ta nên đi theo hướng đó.”
“Cẩn thận, Alexander. Có thể sẽ có nguy hiểm phía trước,” Mira nhắc nhở.
Họ bắt đầu di chuyển về phía âm thanh, và chỉ sau vài phút, một dòng suối trong vắt hiện ra trước mắt họ. Nước chảy róc rách, ánh nắng mặt trời rọi xuống tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt nước.
“Thật tuyệt vời!” Alexander kêu lên, không thể kiềm chế sự thích thú. Anh bước lại gần, cúi xuống nhặt một viên đá mịn, ánh sáng phản chiếu qua nước tạo ra những hình ảnh lung linh.
“Cẩn thận, đừng để rơi xuống,” Mira cảnh báo, nhưng giọng nói của cô không thể ngăn được sự phấn khích của Alexander.
“Tôi không sao đâu. Đây chính là kho báu!” anh cười, tay nâng viên đá lên.
Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, khiến cả hai quay lại. Một con báo lớn xuất hiện, ánh mắt đầy sự thách thức.
“Chạy!” Mira hét lên, kéo tay Alexander. Họ lao về phía dòng suối, cố gắng tìm cách thoát khỏi con thú hung dữ.
Alexander cảm thấy adrenaline chạy qua người, từng bước chân của anh mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn bao giờ hết. Họ băng qua dòng suối, nước bắn lên cao và làm ướt quần áo của họ.
“Hãy bơi sang bên kia!” Mira chỉ tay, nhưng dòng nước chảy mạnh khiến việc bơi trở nên khó khăn.
“Hãy nắm chặt tay tôi!” Alexander hét lên, trong khi Mira nắm lấy tay anh. Họ cùng nhau nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo, cố gắng bơi về phía bờ bên kia.
Cuối cùng, họ cập bến an toàn, thở hổn hển trên mặt đất khô ráo. Con báo dừng lại bên bờ suối, gầm lên tức tối, nhưng không dám vượt qua dòng nước.
“Chúng ta đã an toàn!” Alexander thở phào, nụ cười nở trên môi.
“Đừng vui mừng quá sớm. Nó có thể sẽ tìm cách vượt qua,” Mira nói, nhìn chằm chằm vào con báo. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ.”
“Hãy đi thôi!” Alexander đồng ý, và cả hai nhanh chóng tiếp tục cuộc hành trình.
Họ đi qua những khu rừng dày đặc, mồ hôi đổ xuống mặt, nhưng tâm trí của Alexander tràn đầy năng lượng. Anh cảm thấy gần gũi hơn với Mira, và sự kết nối giữa họ càng ngày càng mạnh mẽ.
“Cảm ơn vì đã cứu tôi,” Alexander nói, nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt.
“Cậu không cần phải cảm ơn. Đó là điều tôi sẽ làm cho bạn đồng hành của mình,” Mira trả lời, ánh mắt cô đầy ấm áp.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, cả hai tìm một chỗ nghỉ chân dưới một tán cây lớn. Họ cùng nhau nấu ăn với những gì còn lại trong ba lô, và chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống của mình.
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ trở thành một cuộc phiêu lưu như thế này?” Mira hỏi, nhấp một ngụm nước.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống bình thường,” Alexander đáp, ánh mắt lấp lánh. “Và giờ đây, tôi đã tìm thấy một điều gì đó lớn hơn.”
“Và tôi cũng vậy,” Mira mỉm cười. “Hành trình này không chỉ là tìm kiếm thành phố Vàng. Nó còn là tìm kiếm chính bản thân mình.”
“Chúng ta sẽ tìm ra nó, Mira. Tôi tin rằng thành phố Vàng sẽ không còn xa nữa,” Alexander tuyên bố, lòng đầy quyết tâm.
Khi đêm xuống, bầu trời đầy sao rực rỡ, những tiếng côn trùng kêu vang xung quanh, Alexander và Mira đã sẵn sàng cho những điều kỳ diệu đang chờ đợi phía trước. Họ biết rằng, cuộc hành trình này mới chỉ là khởi đầu cho những khám phá và thử thách đầy thú vị trong rừng sâu.