Thần Apollo Và Nàng Daphne - Chương 2
Chương 2: Sự Ngưỡng Mộ Của Apollo
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh, Apollo không thể nào ngừng nghĩ về Daphne. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh của nàng tiên nữ với đôi mắt trong trẻo và nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trong tâm trí ngài. Apollo biết rằng trái tim mình đã thuộc về nàng từ giây phút đầu tiên.
Tại đỉnh Olympus, Apollo thường ngồi một mình, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm và tưởng tượng về Daphne. Ngài quyết định không thể để mối tình này trôi qua một cách lặng lẽ. Apollo bắt đầu viết những bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của Daphne và gửi chúng đến nàng qua gió và những cánh chim.
Một ngày nọ, khi Daphne đang dạo bước bên bờ suối, nàng nghe thấy tiếng hát vang lên từ phía xa. Giọng hát của Apollo vang vọng qua khu rừng, tràn đầy cảm xúc và sự ngưỡng mộ. Daphne ngạc nhiên và dừng lại lắng nghe.
Apollo hát:
“Ôi Daphne, nàng như ánh nắng ban mai,
Làm tỏa sáng cả khu rừng xanh ngát.
Nàng là nguồn cảm hứng trong tim ta,
Một tình yêu chân thành không thể phai nhạt.”
Daphne ngước nhìn về phía âm thanh phát ra, trái tim nàng đập mạnh. Nàng biết rằng đó chính là giọng của Apollo, và những lời hát ấy dành riêng cho mình. Nhưng nàng cũng hiểu rằng tình cảm của mình không thể đáp lại sự ngưỡng mộ ấy.
Chiều hôm đó, khi Apollo xuất hiện tại nơi Daphne thường ngồi, ngài mang theo một cây đàn lyre và nở một nụ cười dịu dàng. Daphne biết mình không thể trốn tránh mãi, nên nàng quyết định đối diện với Apollo.
“Daphne,” Apollo cất tiếng gọi nhẹ nhàng, “ta biết rằng trái tim nàng đã chọn sự tự do và thanh thản. Nhưng ta không thể ngừng nghĩ về nàng. Những bài thơ và tiếng hát này là tất cả những gì ta có thể làm để thể hiện tình cảm của mình.”
Daphne cúi đầu, giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Apollo, ta rất cảm kích những tình cảm chân thành của ngài. Nhưng ta đã chọn cuộc sống của mình trong rừng, và ta không muốn thay đổi nó. Tình yêu của ngài là một vinh dự, nhưng ta không thể đáp lại.”
Apollo đau lòng nhưng vẫn mỉm cười: “Daphne, ta hiểu. Nhưng ta sẽ không từ bỏ việc ngưỡng mộ nàng từ xa. Nàng hãy nhớ rằng, mỗi khi nàng cảm thấy buồn bã hay cô đơn, ta sẽ luôn ở đây, bảo vệ và ngắm nhìn nàng.”
Daphne gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Apollo. Nàng quay đi, tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng trong lòng luôn cảm thấy một sự an ủi lạ thường. Apollo trở lại Olympus, nhưng mỗi ngày ngài vẫn dành thời gian để nghĩ về Daphne và sáng tác những bài thơ, những bài hát dành riêng cho nàng.
Cả hai đều biết rằng tình cảm này sẽ mãi là một mối tình không thành, nhưng họ chấp nhận nó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Tình yêu và sự ngưỡng mộ của Apollo dành cho Daphne trở thành một biểu tượng vĩnh cửu, mãi mãi được ghi nhớ trong lòng người.