Thần Apollo Và Nàng Daphne - Chương 4
Chương 4: Sự Giận Dữ Của Apollo
Thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của Apollo dần bị thay thế bởi nỗi thất vọng và giận dữ. Chàng không hiểu tại sao một vị thần quyền năng như mình lại không thể chinh phục được trái tim của Daphne. Sự từ chối lặp đi lặp lại khiến lòng tự ái của Apollo bị tổn thương.
Một ngày, Apollo ngồi một mình bên bờ sông, ánh mắt đầy suy tư. Chàng nhớ lại những lần Daphne từ chối tình cảm của mình và cảm thấy trái tim như bị đâm xuyên qua.
“Ta là thần ánh sáng và nghệ thuật, là người mà mọi người ngưỡng mộ và tôn kính. Tại sao nàng lại không thể yêu ta?” Apollo tự nói với chính mình, giọng đầy uất ức.
Lòng giận dữ của Apollo dâng lên, và chàng quyết định không thể để mọi chuyện tiếp diễn như vậy. Chàng quyết định sử dụng quyền năng của mình để khiến Daphne hiểu rõ tình cảm của mình.
Chiều hôm đó, Apollo tìm đến khu rừng nơi Daphne thường dạo chơi. Chàng thấy nàng đang ngồi bên bờ suối, nhặt những cánh hoa rơi rụng. Trái tim Apollo đập mạnh, pha lẫn giữa tình yêu và sự giận dữ.
“Daphne,” Apollo gọi lớn, giọng nói của chàng vang lên đầy uy lực, “nàng không thể trốn tránh ta mãi được.”
Daphne giật mình, quay lại nhìn Apollo với ánh mắt sợ hãi: “Apollo, ngài làm ta sợ. Tại sao ngài không thể để ta yên?”
Apollo tiến lại gần hơn, đôi mắt chàng rực cháy: “Ta đã dùng mọi cách để thể hiện tình cảm của mình, nhưng nàng vẫn từ chối. Ta không thể chịu đựng thêm nữa. Nàng phải hiểu rằng tình yêu của ta dành cho nàng là chân thành.”
Daphne lùi lại vài bước, cố gắng giữ bình tĩnh: “Apollo, ta đã nói rõ ràng với ngài. Ta không muốn có mối quan hệ tình cảm với bất kỳ ai. Ngài phải tôn trọng quyết định của ta.”
Apollo nắm chặt đôi tay, giọng nói đầy quyết tâm: “Nếu nàng không thể yêu ta, ta sẽ dùng quyền năng của mình để khiến nàng thay đổi quyết định.”
Daphne cảm thấy sợ hãi và bất lực, nàng cầu nguyện với thần sông Peneus, cha mình, cầu xin sự bảo vệ. Apollo nhận ra sự cầu xin của Daphne và cảm thấy lòng mình đau nhói.
Apollo hét lên: “Peneus, ta yêu con gái của người, và ta không thể chịu đựng việc bị từ chối nữa. Hãy làm điều gì đó!”
Ngay lập tức, dòng sông bỗng chảy mạnh hơn, nước cuồn cuộn lên như đáp lại lời cầu xin của Daphne. Peneus nghe thấy tiếng gọi của con gái và quyết định can thiệp.
“Daphne,” giọng nói của thần Peneus vang lên từ dòng sông, “nếu con thực sự muốn thoát khỏi tình cảm này, ta sẽ giúp con.”
Daphne gật đầu, nước mắt chảy dài: “Cha, con xin người hãy giúp con.”
Trong khoảnh khắc, cơ thể Daphne bắt đầu biến đổi. Da nàng trở nên cứng rắn, mái tóc biến thành những chiếc lá xanh tươi, và đôi chân nàng bám rễ vào đất. Trước mắt Apollo, Daphne biến thành một cây nguyệt quế rực rỡ.
Apollo cảm thấy trái tim mình tan nát. Chàng quỳ xuống bên cây nguyệt quế, đôi mắt đẫm lệ: “Daphne, ta xin lỗi. Ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy. Ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời, dù nàng không còn là con người.”
Apollo đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm. Chàng tuyên bố: “Daphne, từ nay về sau, nàng sẽ là biểu tượng của ta. Ta sẽ đội vòng nguyệt quế trên đầu để luôn nhớ về nàng. Tình yêu của ta dành cho nàng sẽ mãi mãi không phai nhạt.”
Và thế là, cây nguyệt quế trở thành biểu tượng vĩnh cửu của Apollo, biểu tượng cho tình yêu không thành nhưng đầy chân thành và mãnh liệt.