Thần Apollo Và Nàng Daphne - Chương 5
Chương 5: Cuộc Rượt Đuổi Trong Rừng
Sau khi Apollo quyết định bảo vệ Daphne, chàng thường xuyên lui tới khu rừng nơi cây nguyệt quế mọc. Mỗi lần nhìn thấy cây, Apollo lại nhớ về nàng tiên nữ với vẻ đẹp thanh khiết và trái tim tự do. Tuy nhiên, lòng khao khát được gần gũi Daphne không bao giờ phai nhạt.
Một buổi chiều, khi ánh mặt trời nhuộm vàng khu rừng, Apollo ngồi bên cây nguyệt quế và thầm thì: “Daphne, ta biết nàng không muốn điều này, nhưng trái tim ta vẫn hướng về nàng. Ta sẽ làm mọi thứ để có thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng.”
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm những chiếc lá nguyệt quế xào xạc. Apollo cảm nhận được điều gì đó khác thường. Chàng đứng dậy và nhìn quanh, đôi mắt rực sáng với quyết tâm.
“Không, ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy,” Apollo tự nhủ. “Nếu cần, ta sẽ dùng tất cả quyền năng của mình để mang nàng trở lại.”
Quyết tâm của Apollo ngày càng mạnh mẽ. Chàng dùng quyền năng của mình để tạo ra một cuộc rượt đuổi với hy vọng rằng sẽ tìm được cách biến Daphne trở lại thành con người. Apollo bắt đầu đuổi theo hình bóng của Daphne, giờ chỉ còn là một linh hồn tự do trong khu rừng.
Daphne, giờ là một linh hồn rừng, cảm nhận được sự theo đuổi của Apollo. Nàng bắt đầu chạy trốn, dù biết rằng mình không thể trốn thoát khỏi một vị thần. Những bước chạy của nàng nhẹ nhàng như gió, lướt qua từng ngọn cây, từng bụi cỏ.
Apollo chạy nhanh hơn, vượt qua những cành cây và những tảng đá. Chàng không ngừng gọi tên Daphne, hy vọng nàng sẽ dừng lại: “Daphne, dừng lại! Ta không muốn làm nàng tổn thương, ta chỉ muốn nàng trở lại bên ta.”
Daphne tiếp tục chạy, không dám dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc. Nàng biết rằng nếu dừng lại, nàng sẽ mất đi tự do vĩnh viễn. Linh hồn nàng bay nhanh hơn, vượt qua từng dòng suối, từng ngọn đồi.
Cuộc rượt đuổi tiếp diễn, Apollo không ngừng nỗ lực. Chàng sử dụng mọi quyền năng của mình để tìm kiếm Daphne, nhưng nàng luôn tránh xa chàng. Trái tim Apollo đau đớn mỗi khi nhận ra rằng mình lại mất dấu nàng.
Cuối cùng, khi mặt trời lặn và ánh trăng bắt đầu chiếu sáng khu rừng, Apollo dừng lại, thở hổn hển. Chàng nhìn quanh, cảm thấy mình đã thua trong cuộc rượt đuổi này.
“Daphne,” Apollo nói trong tuyệt vọng, “ta không muốn ép buộc nàng. Ta chỉ muốn nàng hiểu rằng tình yêu của ta là chân thành và mãnh liệt. Nhưng nếu nàng muốn tự do, ta sẽ để nàng đi.”
Những chiếc lá nguyệt quế rung rinh trong ánh trăng, như đáp lại lời nói của Apollo. Chàng biết rằng Daphne đã nghe thấy và hiểu được tình cảm của mình.
Apollo quỳ xuống, đôi mắt tràn đầy nước mắt: “Daphne, ta xin lỗi vì đã ép buộc nàng. Từ nay, ta sẽ tôn trọng quyết định của nàng. Nhưng hãy nhớ rằng, ta sẽ luôn ở đây, bảo vệ và ngắm nhìn nàng từ xa.”
Và thế là, Apollo trở lại Olympus, lòng chàng tràn ngập nỗi buồn và tiếc nuối. Nhưng chàng cũng nhận ra rằng tình yêu thật sự là tôn trọng quyết định của người mình yêu, dù cho điều đó có đau đớn đến nhường nào.