Thần Đèn Vượt Qua Giới Hạn Của Mình - Chương 1
Chương 1: Lời Triệu Hồi
Kamil, một chàng trai trẻ sống ở làng phía Bắc, đã quen với cuộc sống khó khăn. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, anh phải tự mình vượt qua bao thăng trầm, làm việc quần quật để kiếm sống và nuôi em gái nhỏ. Một ngày nọ, khi lang thang ở khu chợ cũ, Kamil bất ngờ phát hiện ra một cửa hàng đồ cổ mà trước đây anh chưa từng thấy. Đúng với bản tính tò mò, Kamil bước vào.
Trong cửa hàng chất đầy đồ đạc cũ kỹ, ánh mắt Kamil chợt dừng lại ở một chiếc đèn dầu cổ xưa, bị bụi phủ kín. “Không biết ai lại để chiếc đèn này ở đây,” Kamil nghĩ thầm và cầm nó lên.
Ngay lúc ấy, người chủ cửa hàng – một ông lão râu bạc với đôi mắt bí ẩn – bước ra, cười mỉm. “Chiếc đèn này… đã ở đây rất lâu rồi, cậu thanh niên ạ,” ông nói, đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ. “Có lẽ nó đang chờ ai đó xứng đáng.”
Kamil bật cười, không nghĩ nhiều. Anh trả vài đồng bạc lẻ rồi mang chiếc đèn về nhà. Trong căn phòng nhỏ của mình, Kamil tò mò lấy một chiếc khăn để lau sạch bụi bẩn phủ kín chiếc đèn.
Ngay khi Kamil vừa chạm vào, chiếc đèn bỗng phát ra ánh sáng chói lòa, khiến anh phải nhắm mắt lại. Tiếng gió rít vang lên, và khi Kamil mở mắt ra, trước mặt anh xuất hiện một sinh vật khổng lồ, toàn thân phát sáng. Đó là một người đàn ông cao lớn, râu dài màu bạc, đôi mắt xanh sáng rực, trông như một vị thần bước ra từ truyền thuyết.
“Ta là Ghazal, Thần Đèn cổ xưa!” Giọng nói uy nghiêm vang lên, khiến Kamil giật mình. “Ngươi, chàng trai trẻ, đã triệu hồi ta.”
Kamil nhìn quanh, lắp bắp hỏi: “Ngài… ngài là Thần Đèn sao?”
Ghazal mỉm cười và cúi đầu: “Đúng vậy. Và vì ngươi đã triệu hồi ta, ta sẽ ban cho ngươi ba điều ước, nhưng ngươi hãy nhớ, mỗi điều ước đều có giới hạn.”
“Giới hạn sao?” Kamil thắc mắc.
“Phải,” Ghazal gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. “Ta không thể can thiệp vào sinh tử, cũng không thể điều khiển trái tim người khác. Quyền năng của ta không vô hạn. Hãy cẩn trọng với từng điều ước, vì chúng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi mãi mãi.”
Kamil ngẫm nghĩ, ánh mắt đầy lo lắng. “Ta không nghĩ rằng mình sẽ gặp một Thần Đèn thật sự. Thú thật, ta cũng không biết mình muốn điều gì.”
Ghazal quan sát Kamil, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Chàng trai trẻ, trước khi ước, ngươi hãy tự hỏi điều gì là quan trọng nhất với ngươi.”
Kamil nhìn vào đôi mắt sáng rực của Thần Đèn, rồi lặng thinh. Những ký ức về gia đình, về cuộc sống khốn khó cùng cô em gái nhỏ dần hiện lên trong tâm trí. Sau một hồi lâu, Kamil ngẩng đầu lên.
“Ta ước… có đủ tiền bạc để em gái và ta không phải sống trong cảnh đói nghèo nữa.”
Ghazal mỉm cười, đôi mắt ông dường như ánh lên niềm vui. “Điều ước của ngươi rất chính đáng, chàng trai trẻ. Hãy sẵn sàng.”
Kamil cảm nhận không khí xung quanh bỗng trở nên nhẹ nhàng, và khi anh nhìn xuống, trước mặt là một chiếc túi vải đầy vàng, lấp lánh trong ánh sáng của ngọn đèn nhỏ.
“Đây là của ngươi,” Ghazal nói. “Ta không thể làm ngươi giàu có mãi mãi, nhưng số tiền này đủ để ngươi có thể mở một cửa hàng hoặc quán ăn nhỏ, để cuộc sống của ngươi và em gái được ấm no.”
Kamil không giấu nổi niềm vui sướng và biết ơn. “Cảm ơn ngài, Ghazal. Ta sẽ cố gắng hết mình để làm nên điều gì đó từ số tiền này.”
Thần Đèn gật đầu, ánh mắt tự hào: “Ngươi đã dùng điều ước một cách khôn ngoan. Nhưng hãy nhớ rằng, ngươi vẫn còn hai điều ước. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi dùng chúng.”
Thời gian trôi qua, nhờ số tiền đó, Kamil mở một quán ăn nhỏ và mọi thứ bắt đầu dần ổn định. Anh trở thành người chủ quán năng động và yêu thương khách hàng, quán ăn của anh ngày càng được biết đến.
Nhưng không lâu sau đó, cuộc sống yên bình của Kamil lại bị đe dọa khi một băng nhóm địa phương đến ép anh phải trả “tiền bảo kê.” Chúng đe dọa sẽ phá hoại quán ăn nếu Kamil không trả tiền.
Kamil tìm đến Ghazal, gương mặt đầy lo lắng và thất vọng. “Ghazal, những kẻ xấu đã đến đe dọa ta. Ta chỉ muốn cuộc sống bình yên, nhưng điều đó cũng trở thành quá khó khăn.”
Ghazal lặng lẽ lắng nghe rồi hỏi: “Ngươi muốn gì từ ta, Kamil?”
“Ta muốn sức mạnh để có thể tự bảo vệ mình và những người mà ta yêu thương,” Kamil khẳng định.
Ghazal gật đầu. “Được, điều ước thứ hai của ngươi sẽ là sức mạnh. Nhưng sức mạnh mà ta ban sẽ có giới hạn, và ngươi phải tự học cách sử dụng nó một cách khôn ngoan.”
Một lần nữa, Ghazal vung tay, và Kamil cảm thấy cơ thể anh thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn. Anh học được cách phòng thủ và chiến đấu, và từ đó có thể bảo vệ quán ăn của mình khỏi những kẻ xấu.
Sau lần đó, Ghazal gọi Kamil lại, giọng đầy nghiêm nghị: “Chàng trai trẻ, ngươi đã dùng hai điều ước. Hãy cẩn trọng với điều ước cuối cùng. Mỗi khi ngươi vượt qua khó khăn, hãy nhớ rằng sức mạnh thực sự đến từ bản thân ngươi, không phải từ phép màu.”
Kamil gật đầu, ánh mắt đầy kiên định. “Ta hiểu rồi, Ghazal. Ta sẽ không dùng điều ước cuối cùng nếu không thực sự cần.”
Thần Đèn mỉm cười, và cả hai nhìn nhau trong ánh mắt tôn trọng và thấu hiểu. Trong thâm tâm, Kamil biết rằng dù Ghazal có quyền phép, nhưng người bạn thực sự giúp anh vượt qua thử thách chính là ý chí của bản thân. Anh cũng cảm nhận được rằng Ghazal không chỉ là một Thần Đèn phục vụ điều ước, mà còn là người bạn đồng hành, giúp anh học cách sống mạnh mẽ và can đảm trong cuộc đời đầy thử thách này.