Thần Y Của Thành Cát Tư Hãn - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Người Dân Du Mục
Minh theo nhóm người du mục trở về trại, lòng đầy lo lắng và hồi hộp. Anh chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ rơi vào một tình huống kỳ lạ như thế này. Khi đến trại, những người dân du mục chào đón anh bằng ánh mắt tò mò và đôi chút cảnh giác.
Cô gái trẻ dẫn Minh vào một căn lều lớn nhất trong trại. Bên trong, một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là trưởng tộc, đang ngồi trên tấm thảm lông cừu, xung quanh là những vật dụng đơn sơ.
“Đây là Ngài trưởng tộc Temujin,” cô gái giới thiệu. “Ngài là người có quyền quyết định mọi việc trong trại.”
Minh cúi chào, cố gắng tỏ ra tôn kính. Trưởng tộc Temujin nhìn anh chằm chằm, đôi mắt sắc lạnh nhưng không thiếu phần thân thiện.
“Chàng trai trẻ, cô gái này nói ngươi đến từ một nơi rất xa lạ, đúng không?” Trưởng tộc Temujin hỏi qua lời dịch của cô gái.
Minh gật đầu, trả lời: “Vâng, tôi đến từ một thời đại khác. Tôi không biết làm sao mình lại đến đây, nhưng tôi muốn tìm cách trở về.”
Trưởng tộc Temujin trầm ngâm, rồi nói: “Ngươi có vẻ là người lương thiện. Nếu ngươi muốn ở lại trại của chúng ta, ngươi phải chứng minh mình có thể giúp ích.”
Minh hiểu rằng đây là cách duy nhất để anh có thể ở lại và tìm hiểu thêm về cách trở về thời đại của mình. Anh cúi đầu cảm ơn và hứa sẽ giúp đỡ họ bằng tất cả khả năng của mình.
Ngày hôm sau, Minh bắt đầu tham gia vào cuộc sống thường nhật của người dân du mục. Anh giúp đỡ họ chăm sóc gia súc, học cách dựng lều và tham gia vào các hoạt động săn bắn. Dần dần, Minh nhận ra rằng kỹ năng y học của mình có thể giúp ích rất nhiều cho họ.
Một buổi chiều, khi Minh đang giúp một người đàn ông trẻ tuổi với vết thương trên tay, cô gái trẻ từ ngày đầu tiên xuất hiện bên cạnh anh.
“Anh đã học rất nhanh,” cô nói. “Tôi là Altan. Còn anh, anh tên là gì?”
“Nguyễn Minh,” anh đáp, mỉm cười. “Cảm ơn vì đã giúp tôi. Tôi không biết phải làm sao nếu không có cô.”
Altan cười nhẹ. “Không cần cảm ơn. Chúng tôi cũng rất cần sự giúp đỡ của anh. Anh biết chữa bệnh, điều đó rất quan trọng đối với chúng tôi.”
Minh cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ với những người dân du mục này. Dù xa lạ, nhưng họ đã đối xử với anh như người nhà.
Một tối nọ, khi Minh đang ngồi bên đống lửa trại cùng những người khác, một tiếng la lớn vang lên từ xa. Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào trại, miệng la lớn:
“Có người bị thương nặng ở bờ sông! Chúng ta cần giúp đỡ ngay lập tức!”
Không chần chừ, Minh cùng Altan và một vài người khác vội vã chạy đến bờ sông. Khi đến nơi, họ thấy một người đàn ông bị thương nặng, máu chảy nhiều. Minh nhanh chóng kiểm tra vết thương và bắt đầu công việc chữa trị.
“Chúng ta cần băng gạc và nước sạch,” Minh nói với Altan.
Altan nhanh chóng làm theo hướng dẫn của Minh. Sau một hồi, Minh đã cầm máu và băng bó vết thương cho người đàn ông.
“Anh làm tốt lắm,” Altan nói, mắt ánh lên sự cảm phục. “Anh thực sự là một thầy thuốc giỏi.”
Minh mỉm cười, cảm thấy niềm tự hào. Anh biết rằng mình đã chứng minh được giá trị của mình trong mắt những người dân du mục.
Dần dần, Minh trở thành một phần không thể thiếu trong trại. Anh không chỉ giúp chữa bệnh mà còn học hỏi được rất nhiều từ họ. Cuộc sống du mục dạy cho Minh sự kiên nhẫn, khéo léo và lòng biết ơn.
Nhưng trong lòng Minh, khát vọng trở về thời đại của mình vẫn luôn cháy bỏng. Anh biết rằng hành trình phía trước còn rất dài và nhiều thử thách. Nhưng với sự ủng hộ của những người bạn mới, anh tin rằng mình sẽ tìm ra cách trở về.