Thần Y Của Thành Cát Tư Hãn - Chương 4
Chương 4: Cuộc Chữa Trị Khó Khăn
Minh đã trở thành y sĩ riêng của Thành Cát Tư Hãn, một vị trí đầy danh dự nhưng cũng không kém phần thách thức. Anh theo chân Đại Hãn trong các cuộc hành quân, luôn sẵn sàng để chăm sóc sức khỏe cho ông và các tướng lĩnh.
Một buổi chiều, khi đoàn quân đang dừng chân tại một vùng núi hiểm trở, một tướng lĩnh trẻ tên là Toghrul, bị thương nặng trong một trận chiến gần đó, được mang đến trước mặt Minh. Vết thương sâu trên vai và bụng của Toghrul khiến anh mất nhiều máu và lâm vào tình trạng nguy kịch.
“Ngươi có thể cứu anh ta không?” Thành Cát Tư Hãn hỏi Minh, giọng lo lắng.
Minh nhìn vết thương, biết rằng đây là một ca rất khó. Anh không có đầy đủ dụng cụ y tế hiện đại, nhưng anh quyết tâm làm hết sức mình.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa Đại Hãn,” Minh nói, lấy lại bình tĩnh.
Minh bắt đầu bằng việc làm sạch vết thương. Anh sử dụng nước muối để rửa sạch máu và bụi bẩn, rồi khéo léo khâu lại những vết rách sâu. Tuy nhiên, vết thương ở bụng của Toghrul rất nghiêm trọng và cần được chăm sóc đặc biệt.
“Ta cần thêm thảo dược để làm giảm viêm và chống nhiễm trùng,” Minh nói với Altan, người luôn ở bên cạnh anh.
Altan nhanh chóng đi tìm các loại thảo dược mà Minh yêu cầu. Trong khi đó, Minh tiếp tục chăm sóc vết thương, cố gắng giữ cho Toghrul ổn định.
Sau một lúc, Altan trở lại với một túi thảo dược. Minh nghiền nhỏ chúng và làm thành một loại thuốc mỡ để bôi lên vết thương. Anh cũng sử dụng một số kỹ thuật xoa bóp và châm cứu mà anh đã học được từ người dân du mục để giúp giảm đau và kích thích lưu thông máu.
Toghrul dần dần tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt mở ra nhìn Minh. “Ngươi… là ai?” anh hỏi, giọng yếu ớt.
“Tôi là Minh, y sĩ của Đại Hãn. Anh hãy nghỉ ngơi và giữ vững tinh thần. Mọi việc sẽ ổn thôi,” Minh nói, mỉm cười động viên.
Trong những ngày tiếp theo, Minh chăm sóc cho Toghrul với tất cả sự kiên nhẫn và tận tâm. Anh luôn kiểm tra vết thương, thay băng và theo dõi tình trạng của Toghrul. Dần dần, sức khỏe của Toghrul cải thiện, vết thương lành lại một cách thần kỳ.
Một buổi sáng, Thành Cát Tư Hãn đến thăm Toghrul và thấy anh đã có thể ngồi dậy và nói chuyện.
“Ngươi đã cứu sống Toghrul. Ngươi thực sự là một thầy thuốc tài ba,” Thành Cát Tư Hãn nói với Minh, đôi mắt ánh lên sự kính phục.
Minh cúi đầu cảm ơn. “Tôi chỉ làm những gì có thể. Sự hồi phục của anh ấy là nhờ vào ý chí kiên cường và sự hỗ trợ của mọi người.”
Thành Cát Tư Hãn gật đầu. “Ngươi đã chứng minh được giá trị của mình. Ta rất tự hào vì có ngươi trong đoàn quân của ta.”
Toghrul cũng cảm ơn Minh, ánh mắt tràn đầy lòng biết ơn. “Ngươi đã cứu mạng ta. Từ nay, ta sẽ coi ngươi như một người anh em.”
Minh cảm thấy niềm vui và sự ấm áp khi nghe những lời này. Anh biết rằng mình đã làm được một điều lớn lao, không chỉ cứu sống một người mà còn giành được sự kính trọng và tình cảm từ những người xung quanh.
Tuy nhiên, Minh không quên mục tiêu lớn nhất của mình – tìm cách trở về thời đại của anh. Mỗi đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Minh lặng lẽ ngồi suy nghĩ về những sự kiện đã xảy ra và cố gắng tìm ra manh mối để trở về.
Cuộc sống trong thời kỳ Mông Cổ đầy thách thức và bất ngờ, nhưng Minh biết rằng mỗi ngày trôi qua, anh lại học được nhiều hơn và trở nên mạnh mẽ hơn. Anh tin rằng với sự kiên nhẫn và quyết tâm, anh sẽ tìm ra cách trở về thời đại của mình, hoặc ít nhất, anh sẽ để lại một dấu ấn tốt đẹp trong thế giới này.