Thần Y Cứu Chúa - Chương 3
Chương 3: Gặp gỡ các hiệp sĩ
Bầu trời vừa hửng sáng, Lâm đã thức dậy và tiếp tục công việc của mình. Dù kiệt sức sau một đêm dài không ngủ, anh vẫn không thể ngừng nghĩ về những người bị thương cần được cứu chữa. Khi bước ra khỏi lều, anh thấy những hiệp sĩ khác đang chuẩn bị cho một ngày mới, kiểm tra vũ khí và áo giáp.
Sir Richard tiến lại gần Lâm, trên khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn kiên định. “Bác sĩ Lâm, ta cảm ơn ngươi vì tất cả những gì ngươi đã làm đêm qua. Ngươi đã cứu sống nhiều người.”
“Không có gì, Sir Richard. Đó là nhiệm vụ của tôi,” Lâm đáp, cố gắng che giấu sự mệt mỏi của mình.
“Ngươi cần nghỉ ngơi,” Sir Richard nói, giọng trầm ấm. “Ngươi không thể làm việc nếu kiệt sức.”
Lâm mỉm cười, nhưng anh biết mình không thể dừng lại. “Tôi sẽ nghỉ ngơi khi tất cả mọi người được an toàn.”
Sir Richard gật đầu, tôn trọng quyết tâm của Lâm. “Ngươi là một người dũng cảm, bác sĩ Lâm. Ta rất vui vì có ngươi ở đây.”
Buổi trưa, Lâm được Sir Richard dẫn đến gặp những hiệp sĩ khác trong đoàn. Họ đang tụ tập dưới một cái cây lớn, bàn luận về chiến lược và kế hoạch cho trận chiến sắp tới.
“Đây là bác sĩ Lâm,” Sir Richard giới thiệu. “Người đã cứu sống nhiều anh em của chúng ta đêm qua.”
Những hiệp sĩ quay lại nhìn Lâm, trên khuôn mặt họ là sự biết ơn và ngưỡng mộ. Một hiệp sĩ cao lớn với bộ râu rậm bước tới, đưa tay ra. “Ta là Sir Thomas. Cảm ơn ngươi, bác sĩ. Ngươi đã làm điều mà chúng ta không thể.”
Lâm bắt tay Sir Thomas. “Tôi chỉ làm những gì cần phải làm. Chúng ta cần phải cùng nhau vượt qua những khó khăn này.”
Sir Thomas gật đầu. “Ngươi nói đúng. Chúng ta là một đội, và ngươi là một phần quan trọng của đội này.”
Khi buổi gặp gỡ kết thúc, Lâm cảm thấy mình không còn là một người lạc lõng trong thế giới này nữa. Anh đã trở thành một phần của đội hiệp sĩ, và trách nhiệm của anh không chỉ là cứu chữa mà còn là bảo vệ họ.
Chiều hôm đó, Lâm đi quanh trại để kiểm tra tình hình của những người bị thương. Anh dừng lại trước một lều nhỏ, nơi một hiệp sĩ trẻ tuổi đang nằm, mắt nhắm nghiền.
“Chào, tôi là bác sĩ Lâm. Anh có thể nghe tôi nói không?” Lâm hỏi, ngồi xuống bên cạnh giường.
Hiệp sĩ mở mắt, nhìn Lâm với ánh mắt yếu ớt. “Tôi nghe được. Ngài là người đã cứu tôi đêm qua.”
“Đúng vậy. Tên anh là gì?” Lâm hỏi.
“Tôi là William,” hiệp sĩ trả lời. “Tôi không biết mình có thể sống sót hay không nếu không có ngài.”
Lâm mỉm cười, đặt tay lên vai William. “Anh sẽ sống sót, William. Anh cần phải nghỉ ngơi và hồi phục. Tôi sẽ ở đây để giúp đỡ anh.”
William gật đầu, mắt nhìn Lâm với sự tin tưởng. “Cảm ơn ngài, bác sĩ Lâm.”
Buổi tối, khi mặt trời lặn, Lâm và Sir Richard ngồi quanh đống lửa, cùng nhau nói chuyện. Sir Richard kể về những cuộc chiến, những hy sinh và những ước mơ của các hiệp sĩ.
“Ta luôn mơ về một ngày mà chiến tranh kết thúc, và chúng ta có thể sống trong hòa bình,” Sir Richard nói, mắt nhìn xa xăm.
“Là một bác sĩ, tôi cũng mong muốn điều đó,” Lâm đáp. “Nhưng cho đến khi ngày đó đến, chúng ta phải làm mọi thứ có thể để bảo vệ những người mà chúng ta yêu thương.”
Sir Richard nhìn Lâm, ánh mắt đầy tôn trọng. “Ngươi là một người đàn ông đáng kính, bác sĩ Lâm. Ta rất vui vì có ngươi ở đây.”
Lâm mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp. Anh biết rằng dù có nhiều khó khăn và thách thức, anh đã tìm thấy một mục tiêu mới, một sứ mệnh để thực hiện trong thế giới này.