Thần Y Cứu Đội Quân Bất Bại - Chương 1
Chương 1: Giữa Đất Nước Hoang Tàn
Cảnh vật bên ngoài cửa thành Đế Bình, một vương quốc nhỏ bé nhưng nổi danh với sức mạnh quân sự, bị chiến tranh tàn phá nặng nề. Các cánh đồng xanh tươi một thời đã trở thành những vùng đất khô cằn, và những ngôi làng yên bình giờ chỉ còn lại những đống đổ nát. Bầu trời u ám và đầy khói, như phản ánh nỗi đau và sự tàn bạo của cuộc chiến đang diễn ra.
Trong lòng thành, một cảnh tượng đau thương đang diễn ra. Đội quân của vua Tạ, vừa trở về từ một trận chiến ác liệt, nằm la liệt trong các lều trại. Hàng ngũ binh sĩ gầy gò, mệt mỏi và đầy vết thương. Tiếng rên rỉ và than thở vang vọng khắp nơi, trong khi các thầy thuốc quân đội làm việc không ngừng nghỉ nhưng vẫn không thể đủ sức để cứu chữa cho tất cả.
Vua Tạ, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy nếp nhăn và đôi mắt sắc sảo, đứng trên đài cao, nhìn xuống đội quân của mình với nỗi lo lắng và đau đớn. Ông biết rằng tình trạng hiện tại không thể kéo dài. Một trận dịch bệnh nguy hiểm đang lan rộng và chiếm lấy mạng sống của nhiều binh sĩ, trong khi phần còn lại đã kiệt sức.
“Quân đội của chúng ta đang trên bờ vực thẳm,” Vua Tạ nói với Đại tướng Trần, người đứng bên cạnh ông, với vẻ mặt nghiêm trọng. “Nếu không có sự giúp đỡ ngay lập tức, chúng ta có thể mất tất cả.”
Đại tướng Trần, một người đàn ông cao lớn với ánh mắt đầy quyết tâm, đáp: “Chúng ta đã cố gắng tất cả những gì có thể, thưa bệ hạ. Nhưng giờ đây, chỉ còn một lựa chọn duy nhất.”
Vua Tạ nhíu mày. “Cái gì vậy?”
“Truyền thuyết kể về một thần y sống trên ngọn núi Thiên Sơn, nơi được cho là có khả năng chữa trị mọi bệnh tật và hồi phục sức mạnh cho bất kỳ ai. Tôi tin rằng đó là hy vọng cuối cùng của chúng ta.”
Vua Tạ im lặng một lát, như đang cân nhắc lời đề nghị. Cuối cùng, ông gật đầu. “Nếu đó là hy vọng cuối cùng, thì chúng ta phải thử. Đại tướng, hãy chuẩn bị một đoàn quân đi tìm thần y. Họ phải trở về với thần y trong thời gian sớm nhất.”
Đại tướng Trần ngay lập tức bắt tay vào công việc. Ông tập hợp một đội ngũ các chiến binh dũng cảm, chuẩn bị các trang bị cần thiết và bắt đầu hành trình lên ngọn núi Thiên Sơn. Trong lúc chuẩn bị, một chiến binh trẻ tuổi, Lý, bước tới trước Đại tướng.
“Đại tướng,” Lý nói với giọng đầy quyết tâm, “cho tôi đi cùng với đoàn. Tôi có thể giúp đỡ và tôi cũng muốn làm gì đó để cứu đồng đội của mình.”
Đại tướng Trần nhìn Lý với ánh mắt đánh giá. “Ngươi có thể là một sự bổ sung tốt, nhưng hành trình này sẽ rất khó khăn. Ngươi có chắc chắn không?”
Lý gật đầu mạnh mẽ. “Tôi chắc chắn. Tôi không thể đứng yên nhìn đồng đội của mình chết dần chết mòn trong khi tôi có thể làm gì đó.”
Đại tướng Trần không phản đối thêm. Ông chấp nhận Lý vào đội và tiếp tục chuẩn bị cho cuộc hành trình. Cuối cùng, đoàn quân, dẫn đầu bởi Đại tướng Trần và có sự tham gia của Lý cùng những chiến binh dũng cảm khác, bắt đầu hành trình lên ngọn núi Thiên Sơn.
Cảnh vật trên đường đi ngày càng trở nên khắc nghiệt. Đoàn quân phải vượt qua những ngọn đồi dốc đứng, những con sông băng lạnh lẽo và những cơn gió mạnh mẽ. Họ phải chiến đấu với sự mệt mỏi và khó khăn từng ngày. Nhưng tinh thần của họ vẫn vững vàng, bởi vì họ biết rằng sứ mệnh của mình không chỉ là cứu mình mà còn cứu tất cả những người còn lại.
Khi ánh sáng mặt trời cuối cùng biến mất và màn đêm buông xuống, Đại tướng Trần và đoàn quân của ông dựng trại và nghỉ ngơi. Lý ngồi một mình, nhìn về phía xa xăm nơi có ngọn núi Thiên Sơn lấp lánh dưới ánh trăng. Trong lòng cậu, một niềm hy vọng mãnh liệt trỗi dậy – hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy thần y và có thể cứu chữa cho đội quân bị thương của vương quốc.