Thần Y Cứu Đội Quân Bất Bại - Chương 3
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ
Buổi sáng hôm sau, đoàn quân tiếp tục hành trình. Con đường trở nên gồ ghề và hẹp hơn khi họ tiến gần đến đỉnh núi. Khí hậu lạnh lẽo và sương mù dày đặc làm cho mỗi bước đi trở nên khó khăn. Các chiến binh phải chiến đấu với cơn gió mạnh và lớp tuyết mỏng trên mặt đất.
Khi hoàng hôn đến gần, họ bắt đầu thấy những dấu hiệu của một ngôi đền cổ xưa. Cây cối thưa thớt, và ánh sáng lấp lánh từ những tảng đá sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời yếu ớt tạo nên một cảnh tượng kỳ bí. Cuối cùng, họ đứng trước một cổng đền lớn bằng đá, phủ đầy rêu xanh.
“Chúng ta đã đến nơi rồi,” Đại tướng Trần nói, chỉ tay về phía cổng đền. “Hãy chuẩn bị tinh thần và thể hiện sự tôn trọng.”
Nhóm lính chầm chậm bước qua cổng đền, tiến vào bên trong. Không khí bên trong ngôi đền ấm áp và ngọt ngào, khác hẳn với cái lạnh bên ngoài. Những bức tường phủ đầy những bức tranh cổ xưa và biểu tượng lạ mắt, và ánh nến lung linh dọc theo các bức tường tạo nên một không gian trang nghiêm.
Tại trung tâm của ngôi đền, một người đàn ông lớn tuổi, với làn da sẫm màu và mái tóc bạc, đang ngồi thiền bên một bàn thờ. Ông mặc áo choàng dài, có vẻ ngoài bình thản và thanh thoát. Đó chính là thần y mà họ đang tìm kiếm.
Đại tướng Trần bước lên một bước, nghiêng đầu chào. “Thưa Thần y, chúng tôi là những người được gửi từ vua Tạ. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài để chữa trị cho đội quân của chúng tôi, những người đã bị thương nặng và mắc bệnh.”
Thần y mở mắt từ từ, nhìn về phía họ với ánh mắt đầy sự hiểu biết. Ông đứng dậy và bước về phía họ, đôi chân không phát ra tiếng động trên nền đá lạnh lẽo. “Chào mừng các bạn đến đây. Tôi đã nghe về tình trạng của đội quân qua những giấc mơ và cảm nhận từ xa. Điều gì khiến các bạn phải vượt qua hành trình vất vả này để tìm tôi?”
Đại tướng Trần ngước lên, lòng tự hào nhưng cũng đầy lo lắng. “Vua Tạ và đội quân của chúng tôi đang ở trong tình trạng nguy cấp. Bệnh tật và mệt mỏi đang tàn phá hàng ngũ của chúng tôi. Chúng tôi không có nhiều thời gian và hy vọng rằng ngài có thể giúp chúng tôi.”
Thần y im lặng một lúc, ánh mắt của ông trở nên nghiêm nghị. “Chữa trị không phải là một điều đơn giản. Nó không chỉ đòi hỏi phương thuốc mà còn cần sự phối hợp và quyết tâm từ cả hai bên. Các bạn có sẵn sàng làm những gì cần thiết để cứu đội quân của mình không?”
Hùng, một trong các chiến binh, tiến lên và nói, giọng đầy quyết tâm. “Chúng tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, thưa ngài. Chúng tôi không thể để đội quân của mình gục ngã. Xin hãy cho chúng tôi cơ hội để cứu lấy họ.”
Thần y gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Rất tốt. Các bạn hãy theo tôi. Tôi sẽ chuẩn bị thuốc và phương pháp chữa trị. Nhưng trước tiên, các bạn cần chuẩn bị tâm lý và thể chất, vì con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.”
Với lời hứa của thần y, nhóm chiến binh và Đại tướng Trần cảm thấy một luồng hy vọng mới. Họ cùng nhau theo thần y vào sâu trong ngôi đền, nơi những thử thách và phép mầu đang chờ đón họ.