Thần Y Cứu Đội Quân Bất Bại - Chương 4
Chương 4: Phép Mầu
Thần y nhìn Đại tướng Trần và những chiến binh với sự quan tâm sâu sắc. “Tôi đã nghe về nỗi khổ của các bạn,” ông nói, giọng trầm ấm và đầy từ bi. “Hãy đưa tôi đến nơi các bạn đang trú ngụ để tôi có thể xem xét tình hình.”
Đoàn quân, dẫn đầu bởi Đại tướng Trần, đưa thần y ra khỏi ngôi đền và xuống núi. Họ vượt qua những con đường đá trơn trượt, và chỉ trong một thời gian ngắn đã trở về trại quân, nơi đội quân đang nằm nghỉ ngơi trong các lều tạm bợ.
Khi thần y bước vào khu vực của các bệnh nhân, không khí trong trại lập tức trở nên im lặng. Những người lính, dù mệt mỏi và đau đớn, đều hướng ánh mắt đầy hy vọng về phía ông. Thần y bắt đầu kiểm tra từng người một, nhẹ nhàng hỏi về triệu chứng và cảm giác của họ.
“Ngài có thể chữa được tất cả các bệnh tật không?” Một chiến binh, tên là Lâm, hỏi với sự hoài nghi trong giọng nói.
Thần y mỉm cười, ánh mắt ấm áp. “Có những căn bệnh mà chúng ta có thể điều trị ngay lập tức, và có những căn bệnh cần thời gian. Nhưng hãy tin rằng, tôi sẽ làm hết sức mình.”
Ông bắt đầu công việc của mình bằng cách pha chế các loại thuốc từ những thảo dược quý hiếm mà ông mang theo. Những động tác của ông nhẹ nhàng và chính xác, và ông không ngừng lắng nghe từng lời than thở của bệnh nhân để điều chỉnh phương pháp chữa trị.
Đại tướng Trần và những chiến binh quan sát với sự chăm chú. Trong khi thần y làm việc, Trần tiến lại gần và hỏi, “Thưa Thần y, chúng tôi đã nghe rằng ngài có thể hồi phục sức mạnh cho binh sĩ không chỉ bằng thuốc, mà còn bằng những phương pháp khác. Điều đó có đúng không?”
Thần y gật đầu. “Đúng vậy. Trong những lúc khổ cực, tinh thần là yếu tố quan trọng không kém gì thể xác. Tôi sẽ giúp các bạn hồi phục không chỉ bằng thuốc, mà còn bằng sự cổ vũ và lời khuyên.”
Khi thần y hoàn thành việc điều trị cho một số bệnh nhân, ông bắt đầu tổ chức các buổi trò chuyện với các chiến binh. Ông khuyến khích họ chia sẻ nỗi lo và cảm xúc của mình, và thông qua những cuộc trò chuyện này, ông giúp họ tìm lại sức mạnh và lòng kiên nhẫn.
Một hôm, sau khi đã điều trị cho phần lớn binh sĩ, thần y tổ chức một buổi lễ nhỏ trong trại để động viên tinh thần. Ông đứng trước các binh sĩ, đôi tay giang rộng, và bắt đầu đọc một bài thơ cổ xưa về sức mạnh và sự bền bỉ.
“Tôi biết các bạn đang gặp khó khăn,” ông nói, “nhưng hãy nhớ rằng sức mạnh không chỉ nằm trong thể xác, mà còn trong lòng dũng cảm và sự kiên nhẫn của các bạn. Các bạn đã chiến đấu valiantly, và giờ đây là lúc để các bạn tìm lại sức mạnh và tiếp tục cuộc chiến vì sự tự do của đất nước.”
Lời nói của thần y như một luồng gió mới thổi vào tinh thần của các binh sĩ. Họ bắt đầu cảm thấy niềm hy vọng và động lực trở lại. Các vết thương dần dần hồi phục, và những nụ cười bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của những người lính.
Vào một buổi sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló rạng trên các ngọn núi, thần y kết thúc công việc điều trị và chuẩn bị rời khỏi trại quân. Đại tướng Trần đứng trước ông, vẻ mặt cảm kích.
“Chúng tôi không biết làm thế nào để cảm ơn ngài đủ,” Trần nói, giọng đầy cảm động. “Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt và sự giúp đỡ của ngài.”
Thần y mỉm cười và đặt tay lên vai Trần. “Hãy nhớ rằng, sự kiên cường và tinh thần không bao giờ bị phá vỡ là những vũ khí mạnh mẽ nhất. Chúc các bạn may mắn trong cuộc chiến sắp tới.”
Khi thần y rời khỏi trại, các chiến binh và Đại tướng Trần đứng nhìn ông với lòng biết ơn và sự kính trọng. Họ đã nhận được sự hồi sinh không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần, sẵn sàng tiếp tục cuộc chiến để bảo vệ vương quốc của mình.
Khi đoàn quân trở lại chiến trường, họ cảm thấy sức mạnh mới mẻ và sự tự tin tràn đầy. Cuộc chiến vẫn còn dài, nhưng họ biết rằng với lòng kiên cường và sự hỗ trợ từ những người như thần y, họ có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.