Thần Y Cứu Đội Quân Bất Bại - Chương 5
Chương 5: Khó Khăn Trong Việc Điều Trị
Những ngày đầu tiên trôi qua, sự hồi phục của các binh sĩ bắt đầu có dấu hiệu tích cực. Tuy nhiên, khi thần y tiếp tục công việc chữa trị, những khó khăn mới bắt đầu xuất hiện. Một số binh sĩ phản ứng chậm với thuốc, và một số vết thương dường như ngày càng nghiêm trọng hơn.
Một buổi chiều, khi thần y đang kiểm tra một bệnh nhân, Hùng, một chiến binh trẻ tuổi, kéo Đại tướng Trần sang một bên, giọng lo lắng. “Tướng quân, có điều gì đó không ổn. Một số bệnh nhân không đáp ứng tốt với thuốc. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Đại tướng Trần nhìn về phía lều nơi thần y đang làm việc, gương mặt đầy vẻ lo lắng. “Chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc tin tưởng vào thần y. Nhưng nếu tình hình không cải thiện, chúng ta sẽ phải nghĩ đến kế hoạch dự phòng.”
Khi Đại tướng Trần quay trở lại bên thần y, ông thấy thần y đang tập trung cao độ vào một bệnh nhân tên là Quân, người bị sốt cao và yếu ớt. Thần y mệt mỏi, nhưng ánh mắt ông vẫn đầy sự kiên nhẫn và quyết tâm.
“Thần y,” Trần nói, giọng trầm thấp. “Có vẻ như một số bệnh nhân không phản ứng như chúng ta mong đợi. Có điều gì chúng ta có thể làm để cải thiện tình hình không?”
Thần y thở dài, gương mặt ông lộ rõ sự lo lắng. “Các bạn đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi cuộc chiến. Bệnh tật không chỉ tấn công thể xác mà còn làm tổn hại tinh thần. Tôi cần thời gian để phân tích tình trạng và tìm ra các phương pháp điều trị khác.”
Ông quay lại bàn làm việc, tiếp tục nghiên cứu các loại thảo dược và thuốc. Các chiến binh, đứng gần đó, không ngừng trao đổi về tình hình và các phương pháp chữa trị.
Trong khi đó, tại một góc khu vực trại, một nhóm bệnh nhân đang thảo luận về thần y. “Ông ấy có vẻ là một người có sức mạnh kỳ diệu,” Lâm nói. “Nhưng có thể chúng ta đã chờ đợi quá lâu và tình trạng của chúng ta đã quá nghiêm trọng.”
“Đúng vậy,” nói một chiến binh khác. “Nếu thần y không thể giúp chúng ta kịp thời, có lẽ chúng ta cần phải nghĩ đến việc trở về và đối mặt với những gì đang chờ đợi.”
Trong khi cuộc trò chuyện tiếp tục, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía lều của thần y. Đại tướng Trần và Hùng vội vàng chạy tới và thấy thần y đang đứng trước một dược liệu lạ, mà ông vừa tìm thấy trong khi nghiên cứu.
“Thần y, có chuyện gì vậy?” Trần hỏi.
Thần y nhấc dược liệu lên, ánh mắt ông rực sáng. “Tôi vừa phát hiện ra một loại thảo dược có thể giúp cải thiện tình trạng của các bệnh nhân. Đây là một loại dược liệu hiếm và mạnh mẽ, có thể giúp chữa trị các vết thương nghiêm trọng và phục hồi sức khỏe nhanh chóng.”
Trần và Hùng thở phào nhẹ nhõm. “Ngài có cần chúng tôi giúp gì không?”
“Chỉ cần chuẩn bị các dụng cụ và giúp tôi thu thập các dược liệu khác từ vùng xung quanh,” thần y đáp. “Chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị thuốc và phương pháp điều trị mới để cứu chữa những binh sĩ còn lại.”
Nhóm lính lập tức bắt tay vào việc, thu thập các dược liệu và chuẩn bị cho sự điều trị mới. Trong khi thần y làm việc không ngừng nghỉ, Đại tướng Trần cảm thấy một tia hy vọng mới le lói trong tâm trí mình. Nếu tất cả diễn ra theo kế hoạch, có thể cuộc chiến không chỉ là một trận chiến để bảo vệ đất nước mà còn là một cuộc chiến để cứu sống những người đã cống hiến mọi thứ cho sự nghiệp của vương quốc.