Thần Y Cứu Nạn Sau Cơn Đại Hồng Thủy - Chương 1
Chương 1: Tiếng gọi từ lòng núi
Ánh bình minh le lói qua lớp mây mờ, dần xua tan màn sương dày đặc bao phủ đỉnh núi. Ở độ cao này, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vu len lỏi qua những tán lá cây già cỗi. Trên một sườn núi, ẩn mình giữa rừng sâu, có một ngôi nhà gỗ đơn sơ, nơi một vị lão tiên sinh sống ẩn dật suốt nhiều năm nay. Người đời gọi ông là Thần y.
Thần y, với mái tóc bạc phơ dài chấm vai, đôi mắt sáng ngời nhưng chứa đầy sự từng trải, đang ngồi thiền trên hiên nhà. Bên cạnh ông, bếp lửa đã lụi tàn, chỉ còn lại chút than hồng. Đột nhiên, tai ông giật nhẹ, rồi có tiếng vọng từ dưới chân núi vang lên, như một lời khẩn cầu yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng.
“Cứu… cứu chúng tôi!”
Ông mở mắt, lắng tai nghe kỹ hơn. Tiếng cầu cứu càng lúc càng rõ ràng, như thể nó bị cuốn theo gió từ xa xăm. Thần y đứng dậy, trái tim ông chợt nhói lên một cảm giác lo lắng, một dự cảm chẳng lành. Ông quay vào trong nhà, lấy chiếc gậy trúc bên cạnh cửa, rồi tiến thẳng ra bờ vực.
Phóng tầm mắt xuống dưới, Thần y thấy một cảnh tượng kinh hoàng: cả vùng thung lũng dưới chân núi đã bị nước lũ nuốt chửng. Những cánh đồng xanh mướt giờ chỉ còn là một biển nước mênh mông. Nhà cửa bị phá hủy, người dân đang dồn lại trên những gò đất cao, vật lộn với dòng nước xiết. Từ xa, tiếng khóc than, tiếng kêu cứu vang vọng lên đến tận đỉnh núi.
Không chần chừ, Thần y quay trở lại nhà, bắt đầu thu dọn những vật dụng cần thiết. Ông lấy túi thuốc, các loại thảo dược đã được phơi khô, cùng với vài bộ quần áo sạch. Ông tự nói với mình:
“Lần này không thể chậm trễ, mạng sống của họ phụ thuộc vào sự nhanh nhạy của ta.”
Khi Thần y chuẩn bị rời khỏi nhà, một người thanh niên xuất hiện trước cửa. Đó là A Lâm, một người dân làng đã từng được Thần y chữa trị cách đây không lâu. A Lâm thở hổn hển, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng:
“Thưa Thần y, xin hãy cứu lấy dân làng! Trận lũ này thật khủng khiếp. Rất nhiều người đang mắc kẹt, không có đủ lương thực và nước sạch. Nhiều người bắt đầu phát bệnh vì uống phải nước bẩn. Chúng tôi không biết phải làm sao…”
Thần y gật đầu, vỗ nhẹ lên vai A Lâm, giọng trầm ấm nhưng kiên quyết:
“Ta sẽ xuống núi ngay lập tức. Ngươi hãy đi trước, thông báo cho mọi người rằng ta đang tới. Đừng hoảng sợ, hãy dẫn dắt họ tổ chức một cách có trật tự. Tình hình thế nào cũng phải giữ vững tinh thần.”
A Lâm cảm thấy như một phần gánh nặng được trút bỏ, ánh mắt anh lóe lên hy vọng. Anh cúi đầu cảm tạ rồi nhanh chóng quay người chạy xuống núi. Thần y cũng theo sau, bước đi nhanh nhẹn và chắc chắn trên con đường dốc đứng.
Trên đường đi, Thần y gặp phải nhiều đoạn đường bị đất sạt lở, cây cối ngã đổ chắn lối. Nhưng với sự khéo léo và kinh nghiệm, ông dễ dàng tìm ra đường đi mới. Tiếng nước chảy ầm ầm bên dưới càng lúc càng lớn, báo hiệu rằng ông đã gần tới nơi.
Khi Thần y đến nơi, cảnh tượng trước mắt ông khiến ông không khỏi xót xa. Dân làng tập trung lại trên một gò đất cao, xung quanh là dòng nước lũ đục ngầu. Nhiều người, đặc biệt là trẻ nhỏ và người già, nằm rạp xuống đất, mệt mỏi và yếu ớt. Một số người đang ho, tiếng ho khan rộp rộp vang lên giữa không gian ẩm ướt và nặng nề.
Thần y tiến tới giữa đám đông, người dân lập tức vây quanh ông. Họ nắm lấy tay áo ông, giọng run rẩy:
“Thần y, xin hãy cứu chúng tôi! Con cái chúng tôi bị sốt cao, nhiều người không ăn uống được, và nước thì ô nhiễm nặng nề!”
Thần y đặt tay lên vai một bà cụ già, mắt ông ánh lên sự đồng cảm:
“Ta sẽ giúp các ngươi. Hãy để ta kiểm tra từng người một. Ngươi hãy dẫn ta đến chỗ người bị bệnh nặng nhất.”
Một phụ nữ, với ánh mắt đầy lo lắng, dắt Thần y đến chỗ con trai bà, một đứa trẻ khoảng tám tuổi, đang nằm thở khó nhọc. Da nó tái nhợt, mắt lờ đờ, người nóng như lửa đốt. Thần y cúi xuống, đặt tay lên trán đứa bé, rồi bắt mạch. Ông lẩm bẩm:
“Sốt cao, có thể do nhiễm trùng từ nước bẩn.”
Ông rút ra một túi nhỏ chứa thảo dược, nhanh chóng chế thuốc, hòa vào nước sạch từ bình đựng của mình. Sau khi cho đứa bé uống, Thần y tiếp tục chữa trị cho những người khác, hướng dẫn dân làng cách tạm thời sử dụng nước sạch bằng cách đun sôi nước trước khi sử dụng.
Trong ánh chiều tà, khi mặt trời dần khuất sau dãy núi, Thần y vẫn không ngừng nghỉ, chữa trị cho từng người, từng người một. Dân làng dần dần cảm thấy yên lòng hơn, vì biết rằng họ đã được cứu bởi một vị Thần y tài ba và từ bi.
Khi đêm buông xuống, ngọn lửa nhỏ được thắp lên giữa gò đất, tỏa ánh sáng ấm áp giữa bóng đêm lạnh lẽo. Thần y ngồi bên cạnh, đôi mắt nhắm lại, lắng nghe tiếng gió rít qua cây cối, hòa lẫn với tiếng thở đều đặn của những người vừa được cứu chữa.
Trận đại hồng thủy đã qua, nhưng những khó khăn vẫn còn ở phía trước. Thần y biết rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của cuộc hành trình đầy thử thách để cứu sống dân làng. Nhưng với lòng kiên trì và sự tận tụy, ông sẵn sàng đối mặt với tất cả, chỉ cần mang lại sự sống cho người dân đang lâm nguy.
Câu chuyện sẽ tiếp tục phát triển với những thử thách tiếp theo mà Thần y và dân làng phải đối mặt, tạo nên một hành trình kịch tính và đầy cảm xúc.