Thần Y Cứu Nạn Sau Cơn Đại Hồng Thủy - Chương 2
Chương 2: Khởi hành xuống núi
Ánh sáng của buổi sáng hôm sau len lỏi qua những tán cây rậm rạp, chiếu rọi lên ngôi làng vẫn đang trong cảnh hỗn độn sau trận lũ. Tiếng nước chảy róc rách từ những dòng suối nhỏ tạo thành bởi nước lũ chưa rút hết vang lên khắp nơi. Thần y đã dành cả đêm để chăm sóc cho những người dân bị bệnh. Ông đã có thể ngăn chặn được tình trạng nguy cấp trước mắt, nhưng Thần y hiểu rằng đây chỉ là bước đầu trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh và thiên tai.
Ngồi bên bếp lửa đang cháy rực, Thần y lặng lẽ quan sát những khuôn mặt mệt mỏi nhưng tràn đầy hy vọng của dân làng. Những người vừa được ông cứu chữa, đang quây quần bên gia đình của họ, mắt nhìn vào ngọn lửa như tìm kiếm chút ấm áp giữa cảnh khốn khó. Thần y biết rằng ông không thể dừng lại ở đây.
A Lâm, người thanh niên đã tìm đến Thần y trước đó, tiến lại gần với một vẻ mặt đầy quyết tâm:
“Thưa Thần y, dân làng đã bắt đầu tổ chức lại cuộc sống, nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều người mắc kẹt ở những vùng thấp hơn. Chúng tôi cần phải đi cứu họ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”
Thần y nhíu mày suy nghĩ. Ông biết rằng với nguồn lực hiện tại của làng, việc giải cứu những người bị mắc kẹt là một nhiệm vụ không hề dễ dàng. Nhưng ông không thể để những người dân vô tội chịu đựng lâu hơn nữa.
“Chúng ta cần phải xuống những vùng thấp hơn để tìm kiếm những người còn sống sót,” Thần y nói, giọng ông chậm rãi nhưng đầy uy lực. “Ta sẽ đi cùng các ngươi. Chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ thuốc men, thức ăn và nước sạch. Đừng quên mang theo các dụng cụ để sơ cứu, phòng khi gặp phải những trường hợp khẩn cấp.”
A Lâm gật đầu, rồi nhanh chóng chạy đi thông báo cho những người khác trong làng. Trong khi chờ đợi, Thần y kiểm tra lại các loại thảo dược và thuốc men mà ông đã mang theo từ ngọn núi. Ông cẩn thận chia ra thành từng phần, để chắc chắn rằng sẽ có đủ thuốc cho những người mà họ có thể gặp trên đường đi.
Một lát sau, A Lâm trở lại cùng với một nhóm người, tất cả đều mang theo những chiếc gùi đựng đầy các vật dụng cần thiết. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là trưởng làng, bước tới trước mặt Thần y, cúi đầu kính cẩn:
“Thưa Thần y, chúng tôi đã sẵn sàng. Chúng tôi rất biết ơn ông vì đã giúp đỡ dân làng. Nhờ có ông, nhiều người đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần.”
Thần y khẽ mỉm cười, ông không bao giờ tìm kiếm sự biết ơn hay tán dương. Điều ông quan tâm là mạng sống của từng con người. Ông nhìn sâu vào mắt vị trưởng làng, rồi nói:
“Đây là trách nhiệm của ta. Chúng ta không còn nhiều thời gian, hãy lên đường ngay lập tức.”
Vị trưởng làng gật đầu, và đoàn người nhanh chóng tiến vào cuộc hành trình. Đường đi từ ngôi làng đến những vùng đất thấp hơn không hề dễ dàng. Những cơn mưa lớn đã biến con đường thành những bãi lầy lội, nhiều đoạn đường bị đất đá sạt lở che khuất lối đi. Thần y, với bước chân vững chắc và sự tinh thông về địa lý, dẫn đầu đoàn người qua những đoạn đường khó khăn nhất.
Khi họ đến một khu vực trũng sâu, tiếng khóc thét từ xa vọng lại, báo hiệu rằng còn có người sống sót. Đoàn người lập tức tiến tới nơi phát ra âm thanh, họ nhìn thấy một gia đình đang mắc kẹt trên một mái nhà đã bị lũ lụt cuốn trôi, họ đang vật lộn với dòng nước để giữ mình không bị cuốn đi.
“Nhanh lên! Chúng ta phải cứu họ!” A Lâm hét lớn, vội vã ném dây thừng xuống để kéo từng người lên.
Thần y bình tĩnh ra lệnh cho mọi người tổ chức cứu hộ một cách có trật tự. Ông không chỉ dẫn dắt họ về kỹ năng sơ cứu, mà còn khích lệ tinh thần mọi người, giúp họ giữ được bình tĩnh trong lúc nguy cấp. Mỗi người trong gia đình được kéo lên, Thần y liền kiểm tra sức khỏe của họ, đưa ra những liệu pháp sơ cứu ngay tại chỗ.
Khi tất cả đã an toàn, đoàn người tiếp tục tiến lên, không ngừng nghỉ. Dọc đường, họ cứu được nhiều người dân khác bị mắc kẹt trong các ngôi nhà sập đổ hoặc trên những cành cây cao. Mỗi lần cứu được một người, đoàn người lại được tiếp thêm sức mạnh và lòng quyết tâm.
Cuộc hành trình kéo dài đến tận chiều tối, khi ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên mặt nước đục ngầu. Cuối cùng, họ cũng đến được một khu vực tương đối an toàn, nơi các nạn nhân đã được tập trung lại. Thần y và đoàn người thiết lập một trạm y tế tạm thời, ông nhanh chóng phân loại bệnh nhân và bắt đầu chữa trị cho những người bị thương nặng.
“Thưa Thần y,” A Lâm tiến lại gần, gương mặt anh đẫm mồ hôi và lấm bùn, nhưng ánh mắt lại rực sáng. “Chúng ta đã cứu được nhiều người hôm nay. Nhưng còn rất nhiều người nữa vẫn đang chờ đợi sự giúp đỡ của chúng ta.”
Thần y nhìn về phía chân trời, nơi mà bóng tối đang dần bao phủ. Ông biết rằng hành trình của họ còn dài, và những thử thách phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng với lòng kiên trì và tinh thần đoàn kết, ông tin rằng họ sẽ vượt qua mọi khó khăn.
“Chúng ta sẽ tiếp tục, A Lâm,” Thần y đáp, giọng ông bình thản nhưng đầy quyết tâm. “Chừng nào còn có người cần chúng ta, chúng ta sẽ không dừng lại.”
Trong ánh lửa bập bùng, Thần y tiếp tục công việc của mình, biết rằng ông đã tìm thấy mục tiêu mới trong cuộc đời – đó là cứu lấy những người dân đang lâm vào cảnh khốn khó sau trận đại hồng thủy. Và hành trình này, sẽ là hành trình không chỉ cứu chữa những vết thương thể xác, mà còn hàn gắn những vết thương trong tâm hồn của dân làng.