Thần Y Cứu Nạn Sau Cơn Đại Hồng Thủy - Chương 3
Chương 3: Gặp gỡ dân làng
Trời vừa tờ mờ sáng, Thần y đã thức dậy, chuẩn bị cho một ngày dài phía trước. Ông bước ra khỏi căn lều nhỏ tạm thời được dựng lên giữa một khoảng đất trống, nơi mọi người đã tập trung sau khi thoát khỏi những vùng bị lũ lụt tàn phá. Khắp nơi, tiếng rên rỉ của những người bị thương, tiếng khóc của trẻ em lạc lõng và tiếng thì thầm lo lắng của những người lớn tuổi vang lên khắp nơi. Những âm thanh này khắc sâu vào tâm trí của Thần y, thôi thúc ông phải hành động nhanh chóng.
Một nhóm phụ nữ với vẻ mặt mệt mỏi tiến tới gần Thần y, họ dắt theo những đứa trẻ với đôi mắt mệt mỏi, cơ thể nhỏ bé run rẩy vì lạnh. Một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là mẹ của những đứa trẻ, cầm lấy tay ông, giọng run rẩy:
“Thưa Thần y, xin ông cứu lấy con cháu của chúng tôi. Chúng đã không ăn gì suốt hai ngày, và nước uống thì quá bẩn. Một đứa nhỏ đã bắt đầu sốt cao, chúng tôi không biết phải làm sao…”
Thần y ngồi xuống ngang tầm với những đứa trẻ, đôi mắt ông ánh lên sự dịu dàng và quan tâm. Ông nhẹ nhàng kiểm tra từng đứa trẻ, đôi tay khéo léo và đầy kinh nghiệm của ông lướt trên trán, bắt mạch, và kiểm tra cổ họng. Ông nhận thấy rằng đứa trẻ bị sốt có dấu hiệu nhiễm trùng từ nước bẩn, trong khi những đứa khác đang suy dinh dưỡng và kiệt sức.
“Không sao, ta sẽ giúp chúng,” Thần y nói với người phụ nữ. “Hãy để ta lấy thuốc cho chúng uống trước đã.”
Ông nhanh chóng lấy từ túi thuốc ra một ít thảo dược đã được chế biến sẵn, hòa vào nước ấm và nhẹ nhàng đút cho đứa trẻ uống. Ông cũng hướng dẫn những người phụ nữ cách giữ ấm cho trẻ em, dùng nước sạch để lau người cho chúng và cách chế biến thức ăn đơn giản từ những nguyên liệu mà họ có thể tìm được trong khu vực.
Sau khi lo liệu xong cho những đứa trẻ, Thần y tiếp tục đi khắp khu vực, kiểm tra tình trạng của những người dân khác. Một nhóm đàn ông, với đôi tay chai sạn và gương mặt khắc khổ, đang cố gắng dựng lại những căn lều tạm bợ từ các mảnh gỗ và tre. Thấy Thần y đến, họ ngừng tay và tiến lại gần.
“Thần y, chúng tôi không biết phải làm sao. Lũ lụt đã cuốn trôi tất cả, nhà cửa, ruộng vườn, thậm chí cả lương thực dự trữ của chúng tôi cũng không còn. Chúng tôi đã mất hết,” một người trong số họ nói, giọng đầy sự bất lực.
Thần y đặt tay lên vai người đàn ông, giọng nói của ông trầm ấm và kiên quyết:
“Không, các ngươi không mất hết. Các ngươi vẫn còn nhau, vẫn còn sức mạnh để xây dựng lại từ đầu. Lũ lụt có thể cuốn đi vật chất, nhưng nó không thể cuốn đi tinh thần của chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này.”
Người đàn ông cúi đầu cảm kích, trong ánh mắt họ lóe lên một tia hy vọng. Thần y biết rằng việc chữa trị cho thân thể chỉ là một phần của nhiệm vụ. Điều quan trọng hơn là phải khôi phục lại tinh thần, sự kiên cường và lòng quyết tâm của dân làng. Ông khích lệ họ tiếp tục công việc dựng lều, hướng dẫn cách sử dụng các loại cây cỏ xung quanh để tạo ra những dụng cụ cần thiết.
Trong khi Thần y đang đi khắp nơi để chữa trị và khích lệ dân làng, A Lâm và những người khác trong nhóm cứu hộ đã quay lại với tin tức không mấy tốt đẹp. A Lâm tiếp cận Thần y với vẻ mặt lo lắng:
“Thưa Thần y, chúng tôi đã đi kiểm tra các vùng lân cận, nhưng tình hình thật sự tồi tệ. Nước lũ đã phá hủy hoàn toàn các con đường dẫn ra ngoài, chúng ta hiện bị cô lập hoàn toàn. Nguồn nước sạch cũng đang cạn kiệt dần.”
Thần y lặng lẽ suy nghĩ trong giây lát, rồi nói:
“Chúng ta cần phải tìm nguồn nước sạch càng sớm càng tốt. Nếu không, không chỉ bệnh dịch sẽ lây lan nhanh chóng, mà sức khỏe của mọi người cũng sẽ suy giảm nghiêm trọng.”
A Lâm gật đầu, hiểu rõ tình hình nguy cấp. Họ quyết định tổ chức một nhóm nhỏ để đi sâu vào rừng, tìm kiếm nguồn nước sạch mà lũ lụt chưa làm ô nhiễm. Trước khi rời đi, Thần y gọi nhóm người lại, ánh mắt ông lấp lánh sự kiên định:
“Đây là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng chúng ta phải thành công. Nguồn nước sạch là sự sống của cả ngôi làng này. Hãy cẩn thận, và trở về an toàn.”
Nhóm người gật đầu, rồi nhanh chóng chuẩn bị cho cuộc hành trình. Trong khi đó, Thần y tiếp tục công việc chữa trị và hướng dẫn dân làng bảo vệ sức khỏe, đồng thời chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.
Buổi chiều buông xuống, những tia nắng cuối cùng dần tắt lịm sau dãy núi, mang theo một chút hy vọng mong manh. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn lửa, Thần y ngồi lặng lẽ, đôi mắt ông nhìn xa xăm về phía những ngọn núi đen kịt. Ông biết rằng con đường phía trước còn rất dài, và mỗi bước đi đều đòi hỏi sự quyết tâm không ngừng.
Nhưng với trái tim kiên cường và tâm hồn từ bi, Thần y sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, để cứu lấy từng sinh mạng nhỏ bé, để giữ lại hy vọng cho những con người đang sống trong cảnh khốn cùng.
Trận đại hồng thủy có thể đã qua, nhưng những khó khăn và hiểm nguy mới chỉ bắt đầu. Và Thần y, với tất cả kiến thức và lòng nhân ái của mình, sẽ là ngọn đuốc dẫn đường cho dân làng vượt qua bóng tối này.