Thần Y Cứu Nạn Sau Cơn Đại Hồng Thủy - Chương 4
Chương 4: Chữa trị và cứu người
Bầu trời xám xịt và ảm đạm, mây đen vẫn vần vũ, báo hiệu rằng thời tiết có thể trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm lay động những tán cây đã héo úa sau trận lũ. Mặc dù bão lũ đã qua, nhưng hậu quả của nó vẫn còn hiện rõ ở khắp nơi. Người dân trong làng giờ đây phải đối mặt với một mối đe dọa mới: bệnh tật lan tràn do nước bẩn và điều kiện vệ sinh kém.
Thần y không ngừng nghỉ, ông di chuyển từ người này sang người khác, kiểm tra từng bệnh nhân với sự tỉ mỉ và cẩn trọng. Những đứa trẻ yếu ớt được ưu tiên, vì chúng dễ bị tổn thương nhất trước dịch bệnh. Ông cẩn thận bắt mạch, quan sát triệu chứng, và chế biến thuốc từ những thảo dược đã mang theo. Mỗi loại thảo dược đều có công dụng đặc biệt, và Thần y biết rõ cách kết hợp chúng để tạo ra những phương thuốc hiệu quả nhất.
Một trong những trường hợp nặng nhất là một người phụ nữ trẻ, với gương mặt hốc hác và cơ thể gầy yếu. Cô bị sốt cao liên tục, toàn thân run rẩy và khó thở. Người nhà của cô, một cụ bà già yếu, quỳ xuống trước mặt Thần y, giọng nói thều thào đầy lo lắng:
“Xin Thần y cứu lấy con gái tôi. Nó là tất cả những gì tôi có. Nếu nó mất đi, tôi cũng không sống nổi.”
Thần y đỡ bà cụ đứng dậy, ánh mắt ông dịu dàng nhưng không kém phần kiên định:
“Đừng lo lắng, ta sẽ làm hết sức mình.”
Ông nhanh chóng kiểm tra tình trạng của người phụ nữ trẻ, nhận ra rằng cô đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng do nước bẩn. Thần y không chần chừ, ông rút ra một ít thảo dược có tác dụng kháng khuẩn mạnh, hòa với nước sạch, rồi cẩn thận đút cho cô uống từng ngụm. Đồng thời, ông cũng sử dụng một loại lá cây có tính làm mát để đắp lên trán, giúp hạ sốt.
Trong lúc chờ đợi tác dụng của thuốc, Thần y không rời đi. Ông ngồi cạnh giường bệnh, lắng nghe từng nhịp thở yếu ớt của người phụ nữ, theo dõi từng phản ứng nhỏ nhất của cô. Dân làng xung quanh đều yên lặng, đôi mắt họ đầy lo âu, hướng về Thần y như thể ông là hy vọng cuối cùng của họ.
Thời gian trôi qua chậm chạp, nhưng cuối cùng, nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ bắt đầu giảm, hơi thở của cô dần trở nên đều đặn hơn. Một luồng khí nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng mọi người khi họ thấy cô dần tỉnh lại. Cụ bà, người mẹ của cô, không kìm được nước mắt, vội vàng quỳ xuống cảm tạ Thần y.
“Thần y, ơn trời, ơn ông đã cứu lấy con gái tôi. Tôi không biết phải làm sao để đền đáp ơn nghĩa này.”
Thần y nhẹ nhàng đỡ bà cụ đứng dậy, giọng nói ông trầm ấm và chân thành:
“Ta không cần bất kỳ sự đền đáp nào. Mạng sống của người dân là quan trọng nhất. Bây giờ hãy chăm sóc cho cô ấy theo những gì ta đã dặn. Nếu có gì bất thường, hãy gọi ta ngay lập tức.”
Người phụ nữ trẻ yếu ớt mỉm cười với Thần y, ánh mắt cô ánh lên sự cảm kích sâu sắc. Ông gật đầu đáp lại, rồi rời đi để tiếp tục công việc của mình.
Trong suốt cả ngày, Thần y không ngừng chữa trị cho những người bị thương và bệnh tật. Ông sử dụng mọi kiến thức y học của mình để chế biến thuốc, áp dụng các liệu pháp cổ truyền kết hợp với những kỹ năng mà ông đã học được trong suốt cuộc đời. Những người bệnh nặng được ưu tiên chữa trị trước, trong khi những người bị thương nhẹ hơn thì được hướng dẫn cách tự chăm sóc.
Khi màn đêm buông xuống, Thần y vẫn không dừng lại. Dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn dầu, ông tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ, kiên quyết đưa từng người dân thoát khỏi nguy hiểm. Dân làng dần dần tin tưởng và ngưỡng mộ Thần y, không chỉ vì tài năng y học của ông, mà còn vì lòng nhân ái và sự tận tụy không mệt mỏi.
Một buổi tối muộn, khi Thần y vừa hoàn thành việc chữa trị cho một cụ già bị kiệt sức do thiếu ăn, A Lâm tiến lại gần với vẻ mặt lo lắng:
“Thưa Thần y, chúng tôi vừa nhận được tin báo từ nhóm tìm kiếm nước sạch. Họ phát hiện ra một nguồn nước sạch trong rừng sâu, nhưng việc dẫn nước về làng sẽ rất khó khăn vì địa hình hiểm trở và thiếu dụng cụ.”
Thần y lặng lẽ nghe, rồi khẽ gật đầu. Ông biết rằng nguồn nước sạch là mấu chốt để ngăn chặn bệnh tật và bảo vệ sức khỏe cho dân làng. Việc dẫn nước về làng sẽ không dễ dàng, nhưng họ không có lựa chọn nào khác.
“Chúng ta sẽ làm mọi cách để dẫn nước về làng,” Thần y nói, giọng ông chắc chắn. “Ta sẽ đi cùng các ngươi vào ngày mai. Hãy chuẩn bị mọi thứ cần thiết.”
A Lâm gật đầu và rời đi để thông báo cho những người khác. Thần y quay lại, nhìn quanh khu vực trại tạm thời, nơi những người dân đang dần hồi phục dưới sự chăm sóc của ông. Ông biết rằng trận đại hồng thủy đã thử thách cả thân thể và tinh thần của dân làng, nhưng với sự quyết tâm và lòng kiên trì, họ có thể vượt qua mọi khó khăn.
Trước khi đi nghỉ ngơi, Thần y dành chút thời gian để ngồi bên bếp lửa, ánh mắt ông trầm ngâm nhìn vào những ngọn lửa nhảy múa. Ông biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ông tin rằng với lòng kiên nhẫn và sự tận tâm, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Đêm ấy, dân làng ngủ ngon hơn, dù ngoài kia gió vẫn rít từng cơn lạnh buốt. Họ biết rằng bên cạnh họ vẫn có một người luôn sẵn sàng hy sinh vì họ, và điều đó đã mang lại cho họ sức mạnh để tiếp tục chiến đấu với nghịch cảnh.