Thần Y Cứu Vị Công Chúa - Chương 2
Chương 2: Quyết Định Xuống Núi
Sáng sớm hôm sau, khi sương mù còn phủ kín ngôi làng, Lâm An và người lạ mặt chuẩn bị lên đường. Lâm An gói gọn những thảo dược cần thiết, mang theo hộp dụng cụ y học và một số vật phẩm cá nhân. Người lạ mặt, tự giới thiệu là Trần Kiên, đã sẵn sàng từ lâu, đôi mắt lo lắng nhìn về phía kinh thành.
“Chúng ta phải đi nhanh,” Trần Kiên nói, giọng đầy lo lắng. “Công chúa không thể chờ lâu hơn được nữa.”
Lâm An gật đầu, hai người bắt đầu hành trình lên núi, hướng về phía kinh thành. Đường đi gập ghềnh và hiểm trở, nhưng Lâm An với kinh nghiệm sống trong rừng sâu, dẫn đường một cách thành thạo.
Khi mặt trời bắt đầu lên cao, họ dừng lại nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ. Trần Kiên rửa mặt bằng nước suối trong lành, rồi quay sang Lâm An, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi.
“Ngài có nghĩ rằng chúng ta sẽ kịp thời không?” Trần Kiên hỏi, giọng đầy hy vọng.
Lâm An nhìn anh ta, đôi mắt sắc bén nhưng cũng đầy an ủi. “Ta sẽ làm tất cả những gì có thể. Công chúa cần chúng ta, và ta sẽ không từ bỏ.”
Sau đó, họ tiếp tục hành trình, vượt qua những cánh rừng rậm rạp và những con đường đá lởm chởm. Trần Kiên, dù mệt mỏi, vẫn cố gắng theo kịp bước chân của Lâm An, không ngừng nghĩ về công chúa đang nằm trên giường bệnh.
Cuối cùng, khi mặt trời lặn, họ cũng tới được ngoại ô kinh thành. Trần Kiên dẫn Lâm An đi qua những con đường nhỏ hẹp, né tránh sự chú ý của lính canh và những kẻ có thể là tai mắt của kẻ thù.
“Chúng ta phải cẩn thận,” Trần Kiên thì thầm. “Kẻ thù có thể ở khắp nơi.”
Họ đi vào một ngôi nhà nhỏ, nơi một người hầu gái trung thành đang chờ đợi. Cô ta dẫn họ qua một lối đi bí mật dẫn đến phòng của công chúa Đan Thanh. Khi bước vào phòng, Lâm An thấy công chúa nằm trên giường, khuôn mặt xanh xao và yếu đuối. Những ngự y đã cố gắng hết sức nhưng không thể tìm ra nguyên nhân chính xác và chữa trị hiệu quả.
“Thưa thần y Lâm An, đây là công chúa Đan Thanh,” Trần Kiên giới thiệu. “Xin ngài hãy cứu nàng.”
Lâm An tiến đến bên giường, nhẹ nhàng kiểm tra mạch và tình trạng của công chúa. Ông cảm nhận được sự hiện diện của một loại độc dược mạnh mẽ nhưng cũng rất tinh vi.
“Ta sẽ bắt đầu ngay lập tức,” Lâm An nói, đôi mắt đầy quyết tâm. “Ngươi hãy chuẩn bị nước nóng và giữ cho căn phòng yên tĩnh. Ta cần tập trung.”
Trần Kiên gật đầu và nhanh chóng làm theo lời Lâm An. Trong khi đó, Lâm An bắt đầu điều chế thuốc giải, sử dụng những thảo dược đặc biệt mà ông đã mang theo từ làng. Ông biết rằng thời gian rất gấp rút và phải hành động nhanh chóng nhưng cũng cẩn trọng.
Qua đêm đó, Lâm An không ngừng nghỉ, chăm chỉ làm việc để cứu chữa cho công chúa. Ông cẩn thận từng li từng tí, sử dụng những kỹ thuật y học tiên tiến và hiểu biết sâu rộng về thảo dược.
Khi bình minh lên, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào phòng, công chúa Đan Thanh bắt đầu có những dấu hiệu hồi phục đầu tiên. Màu sắc trở lại trên khuôn mặt nàng, hơi thở trở nên đều đặn hơn.
Trần Kiên nhìn thấy cảnh đó, nước mắt lăn dài trên má. “Ngài đã cứu công chúa! Ngài thật sự là hy vọng cuối cùng của chúng tôi.”
Lâm An mỉm cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc. “Công chúa đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Nhưng chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm để loại bỏ hoàn toàn độc tố và vạch trần âm mưu này.”
Cả ba người đều biết rằng đây chỉ là bước đầu của một hành trình dài và nguy hiểm. Nhưng với lòng quyết tâm và sự đoàn kết, họ tin rằng mình có thể đối mặt với mọi thử thách phía trước.