Thần Y Đối Phó Trận Dịch Lớn - Chương 1
Chương 1: Tin Đồn Về Dịch Bệnh
Trong ngôi làng hẻo lánh trên núi, nơi thần y Lâm ẩn cư, cuộc sống thường ngày trôi qua bình yên. Thần y đã chọn nơi này để tránh xa sự ồn ào và rắc rối của thế gian, tập trung vào nghiên cứu thảo dược và các phương pháp chữa bệnh cổ truyền. Một buổi sáng, khi Lâm đang chăm sóc vườn thuốc của mình, một người dân trong làng hớt hải chạy đến.
“Thần y Lâm! Ngài có ở đây không?” – Người dân hô lớn, giọng đầy lo lắng.
Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông Hoàng, một người nông dân trong làng, đang hổn hển chạy đến. “Có chuyện gì vậy, ông Hoàng? Sao ông trông lo lắng thế?”
Ông Hoàng ngồi phịch xuống, thở dốc. “Có tin đồn từ dưới núi lên… Một trận dịch bệnh kinh hoàng đang lan rộng khắp vương quốc. Nhiều người chết lắm, thần y ạ.”
Lâm cau mày, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ lo ngại. “Dịch bệnh ư? Ông có biết thêm gì không?”
Ông Hoàng gật đầu. “Họ nói người bị bệnh có triệu chứng sốt cao, ho khan, rồi sau đó thì suy kiệt dần. Nhiều người chết chỉ trong vài ngày.”
Lâm im lặng suy nghĩ. Ông biết rằng dịch bệnh có thể lây lan nhanh chóng và gây ra thiệt hại khủng khiếp. “Ta phải xuống núi xem xét tình hình. Nhưng trước tiên, ta cần chuẩn bị một số thảo dược và dụng cụ cần thiết.”
Ông Hoàng nhìn thần y với ánh mắt biết ơn. “Ngài là hy vọng của chúng tôi, thần y Lâm. Xin ngài hãy cứu lấy vương quốc.”
Lâm gật đầu, bắt tay vào việc chuẩn bị hành trang. Ông thu thập các loại thảo dược quý hiếm, những lọ thuốc mà ông đã tự tay bào chế, và các dụng cụ y học mà ông đã sử dụng suốt bao năm qua.
Khi Lâm chuẩn bị xong, ông đứng trước căn nhà gỗ nhỏ bé của mình, nhìn về phía chân núi. Một cảm giác luyến tiếc nhẹ nhàng lướt qua ông, nhưng ông biết rằng nhiệm vụ của mình là cứu giúp người dân.
“Bác Hoàng, tôi sẽ đi ngay bây giờ. Bác hãy giữ gìn ngôi làng này, nếu có chuyện gì, hãy gửi tin cho tôi.”
Ông Hoàng cúi đầu, mắt ngấn lệ. “Chúc ngài thượng lộ bình an, thần y Lâm.”
Lâm quay bước, rời khỏi ngôi làng mà ông đã gọi là nhà suốt bao năm qua. Trên con đường mòn nhỏ hẹp dẫn xuống núi, ông gặp một nhóm người đang đi ngược chiều. Một trong số họ nhận ra Lâm và lên tiếng.
“Thần y Lâm! Ngài đang đi đâu vậy?” – Một thanh niên trẻ tuổi hỏi.
“Ta đang đi xuống núi để giúp đỡ những người bị bệnh. Còn các ngươi thì sao?”
“Chúng tôi từ kinh thành đến, mang theo tin tức về dịch bệnh. Chúng tôi đang đi tìm ngài, mong ngài giúp đỡ.” – Thanh niên đáp.
Lâm khẽ cười, một nụ cười đầy sự quyết tâm. “Vậy thì chúng ta hãy đi cùng nhau. Còn nhiều việc cần phải làm.”
Cả nhóm người tiếp tục hành trình xuống núi, mỗi bước đi của Lâm là một bước tiến gần hơn đến những thử thách và trách nhiệm nặng nề. Trong lòng ông, niềm lo lắng cho người dân càng lớn, nhưng cùng với đó là sự quyết tâm sẽ làm tất cả để cứu giúp họ khỏi thảm họa này.