Thần Y Đối Phó Trận Dịch Lớn - Chương 3
Chương 3: Cuộc Hành Trình Về Kinh Thành
Sau khi giúp đỡ và hướng dẫn người dân ở các làng lân cận cách kiểm soát dịch bệnh, thần y Lâm nhận thấy rằng nguồn gốc và tâm điểm của dịch bệnh có thể bắt nguồn từ kinh thành. Ông quyết định tiếp tục hành trình về kinh thành để tìm hiểu sâu hơn và đề ra các biện pháp chữa trị toàn diện.
Trước khi lên đường, Lâm tập hợp người dân lại và dặn dò: “Ta phải tiếp tục đi về kinh thành để tìm hiểu thêm về dịch bệnh này. Mọi người hãy tiếp tục áp dụng những gì ta đã dạy để bảo vệ bản thân và gia đình. Ta sẽ trở lại sớm nhất có thể.”
Linh, cô gái trẻ nhiệt huyết, tiến lên phía trước. “Thần y, hãy để tôi đi cùng ngài. Tôi muốn học hỏi thêm từ ngài và giúp đỡ mọi người.”
Lâm nhìn Linh, thấy sự quyết tâm và lòng dũng cảm trong đôi mắt cô. “Được, Linh. Nhưng con phải nhớ rằng đây là một hành trình nguy hiểm. Con đã sẵn sàng chấp nhận không?”
Linh gật đầu mạnh mẽ. “Vâng, thần y. Tôi đã sẵn sàng.”
Cả hai cùng nhóm người từ kinh thành bắt đầu hành trình về trung tâm vương quốc. Trên đường đi, họ phải đối mặt với nhiều thử thách. Những con đường đầy rẫy nguy hiểm và các ngôi làng hoang tàn vì dịch bệnh khiến lòng họ càng thêm nặng trĩu.
Một buổi chiều nọ, khi nhóm người dừng chân nghỉ ngơi bên một dòng suối, Lâm thấy Linh ngồi trầm tư, vẻ mặt lo lắng. Ông đến bên cô, nhẹ nhàng hỏi: “Linh, con lo lắng điều gì vậy?”
Linh nhìn lên, đôi mắt rưng rưng. “Thần y, tôi lo lắng cho những người ở kinh thành. Không biết họ có đang chịu đựng những gì. Và tôi cũng sợ rằng chúng ta sẽ không đủ sức để cứu họ.”
Lâm đặt tay lên vai Linh, giọng nói trầm ấm: “Đừng lo lắng quá, Linh. Chúng ta sẽ làm hết sức mình. Điều quan trọng nhất là giữ vững niềm tin và lòng quyết tâm. Mọi khó khăn rồi sẽ qua.”
Linh gật đầu, ánh mắt sáng lên chút hy vọng. “Vâng, thần y. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Họ tiếp tục hành trình, đi qua nhiều vùng đất bị tàn phá bởi dịch bệnh. Những người dân mà họ gặp đều kể về những triệu chứng giống nhau: sốt cao, ho khan, và suy kiệt nhanh chóng. Lâm không ngừng quan sát và ghi chép, hy vọng tìm ra được điểm chung nào đó để xác định nguyên nhân của dịch bệnh.
Cuối cùng, sau nhiều ngày đi đường, nhóm người cũng đến được kinh thành. Khung cảnh trước mắt họ thật kinh hoàng: những con đường vắng lặng, những ngôi nhà đóng kín cửa, và những tiếng khóc than vọng ra từ các ngôi nhà. Lâm biết rằng thời gian không còn nhiều.
Họ tiến vào trung tâm kinh thành, nơi có một trạm y tế lớn đã được dựng lên để chữa trị cho những người bệnh. Vua và hoàng hậu, nghe tin về sự xuất hiện của thần y Lâm, đã đích thân đến gặp ông. Vua, một người đàn ông cao lớn và oai nghiêm, bước tới trước Lâm, cúi đầu chào.
“Thần y Lâm, chúng ta đã nghe danh ngài từ lâu. Chúng ta rất biết ơn vì ngài đã đến giúp đỡ trong lúc khó khăn này.”
Lâm cúi đầu đáp lễ. “Bệ hạ, đây là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ người dân và tìm ra cách ngăn chặn dịch bệnh này.”
Hoàng hậu, một phụ nữ thanh tú nhưng ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, tiến lên phía trước. “Thần y, chúng tôi cần ngài. Dịch bệnh đã cướp đi nhiều sinh mạng và chúng tôi đang tuyệt vọng.”
Lâm nhìn sâu vào mắt hoàng hậu, cảm nhận được nỗi đau và sự lo lắng của bà. “Thưa hoàng hậu, xin người hãy yên tâm. Tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến khi dịch bệnh này bị đẩy lùi.”
Vua ra lệnh cho người dân và các quan chức hỗ trợ Lâm trong mọi việc. Ông được cấp cho một căn phòng rộng rãi trong cung điện để làm việc và nghiên cứu. Lâm bắt đầu kiểm tra các bệnh nhân ở trạm y tế, nghiên cứu các triệu chứng và tìm kiếm manh mối về nguyên nhân gây bệnh.
Trong những ngày tới, Lâm và Linh làm việc không ngừng nghỉ, cùng với đội ngũ y tế của kinh thành. Họ lập ra các biện pháp cách ly, cải thiện điều kiện vệ sinh và cung cấp các loại thuốc cần thiết cho người bệnh. Tuy nhiên, dịch bệnh vẫn tiếp tục lây lan và số người chết vẫn tăng lên mỗi ngày.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi bên bàn làm việc, Linh hỏi Lâm: “Thần y, ngài nghĩ chúng ta có thể tìm ra cách chữa trị kịp thời không?”
Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng quyết tâm. “Ta không biết chắc, Linh. Nhưng ta tin rằng nếu chúng ta không từ bỏ và tiếp tục nỗ lực, chúng ta sẽ tìm ra cách. Chúng ta không thể để nỗi sợ hãi chiếm lấy trái tim.”
Linh gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Vâng, thần y. Chúng ta sẽ không từ bỏ.”
Họ tiếp tục làm việc suốt đêm, hy vọng rằng mỗi nỗ lực nhỏ bé sẽ góp phần đẩy lùi dịch bệnh và cứu sống nhiều người dân trong vương quốc. Lâm biết rằng cuộc hành trình này còn dài và đầy gian nan, nhưng ông cũng biết rằng lòng dũng cảm và tình yêu thương sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách.