Thần Y Đối Phó Trận Dịch Lớn - Chương 7
Chương 7: Phát Hiện Nguyên Nhân
Với sự hỗ trợ toàn diện từ vương quốc và sự hợp tác của đội ngũ y sĩ, tình hình dịch bệnh dần được kiểm soát. Tuy nhiên, thần y Lâm biết rằng để hoàn toàn đẩy lùi dịch bệnh, họ cần phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ.
Một buổi sáng, khi Lâm đang kiểm tra một bệnh nhân mới nhập viện, Khoa chạy vào với vẻ mặt đầy phấn khởi. “Thần y Lâm, tôi nghĩ tôi đã tìm ra manh mối quan trọng về nguyên nhân gây bệnh.”
Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên. “Nói ta nghe, Khoa.”
Khoa trải ra trước mặt Lâm một bản đồ chi tiết của kinh thành và các khu vực lân cận. “Tôi đã phân tích các mẫu nước từ nhiều nơi khác nhau và nhận thấy rằng nguồn nước trong một số khu vực bị nhiễm độc. Đây có thể là nguyên nhân chính gây ra dịch bệnh.”
Lâm nhìn kỹ bản đồ và các mẫu nước mà Khoa đã thu thập. “Nếu nguồn nước bị nhiễm độc, chúng ta cần tìm ra nguyên nhân và xử lý ngay lập tức. Chúng ta cũng cần cảnh báo người dân không sử dụng nước từ các khu vực này.”
Ngay lập tức, Lâm và Khoa tổ chức một nhóm điều tra để kiểm tra các nguồn nước trong kinh thành. Họ đi qua từng con đường, từng ngõ ngách, lấy mẫu nước và phân tích. Sau nhiều ngày làm việc không ngừng nghỉ, họ phát hiện ra rằng một con sông chính cung cấp nước cho kinh thành đã bị ô nhiễm nặng.
Lâm và Khoa quyết định báo cáo ngay với vua và hoàng hậu. Trong cung điện, họ trình bày chi tiết về phát hiện của mình.
“Thưa bệ hạ và hoàng hậu, chúng tôi đã phát hiện ra rằng con sông chính cung cấp nước cho kinh thành đã bị nhiễm độc. Đây có thể là nguyên nhân chính gây ra dịch bệnh.” – Khoa trình bày.
Vua và hoàng hậu nghe xong, vẻ mặt nghiêm trọng. Vua lên tiếng: “Chúng ta phải làm gì để xử lý vấn đề này, thần y Lâm?”
Lâm đáp lời: “Thưa bệ hạ, trước tiên chúng ta cần ngừng sử dụng nguồn nước từ con sông này và tìm nguồn nước thay thế. Đồng thời, chúng ta cần điều tra nguyên nhân gây ô nhiễm và tìm cách khắc phục.”
Hoàng hậu nhìn Lâm, giọng đầy lo lắng: “Nhưng nếu không có nước, người dân sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Chúng ta phải làm sao?”
Lâm trấn an: “Thưa hoàng hậu, chúng ta có thể sử dụng các giếng nước ngầm và nguồn nước từ các khu vực chưa bị ô nhiễm tạm thời. Đồng thời, tôi sẽ cùng đội ngũ của mình tìm cách làm sạch con sông và đảm bảo nguồn nước an toàn.”
Vua gật đầu, ra lệnh cho các quan chức và quân đội thực hiện ngay các biện pháp cần thiết. Người dân trong kinh thành được thông báo về tình hình và hướng dẫn cách sử dụng nước an toàn.
Trong khi đó, Lâm và Khoa tiếp tục điều tra nguyên nhân gây ô nhiễm. Họ phát hiện ra rằng một nhà máy chế biến hóa chất nằm ở thượng nguồn con sông đã xả thải không kiểm soát, gây ra ô nhiễm nghiêm trọng. Lâm quyết định đến gặp chủ nhà máy để yêu cầu họ ngừng hoạt động và xử lý vấn đề.
Khi đến nhà máy, Lâm gặp ông Trần, chủ nhà máy, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng. Lâm trình bày tình hình và yêu cầu ông Trần ngừng xả thải và thực hiện các biện pháp xử lý.
Ông Trần thở dài, giọng đầy hối hận: “Thần y Lâm, tôi không biết rằng nhà máy của tôi đã gây ra nhiều thiệt hại như vậy. Tôi sẽ ngừng hoạt động ngay lập tức và hợp tác với ngài để làm sạch con sông.”
Lâm cảm thấy nhẹ nhõm. “Cảm ơn ông, ông Trần. Chúng ta sẽ cùng nhau khắc phục hậu quả và đảm bảo an toàn cho người dân.”
Những ngày tiếp theo, nhà máy ngừng hoạt động và bắt đầu thực hiện các biện pháp xử lý ô nhiễm. Lâm và đội ngũ của ông cũng tiến hành các biện pháp làm sạch con sông và cung cấp nước an toàn cho người dân.
Một buổi chiều, khi Lâm đang kiểm tra tiến độ công việc, Linh chạy đến với nụ cười rạng rỡ. “Thần y, con sông đang dần trở lại trong sạch. Nước đã bắt đầu an toàn để sử dụng. Người dân đang rất biết ơn ngài.”
Lâm mỉm cười, cảm nhận được niềm vui và hy vọng lan tỏa trong lòng. “Đây là công sức của tất cả mọi người. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua một thử thách lớn.”
Trong khi đó, tại các trạm y tế, các bệnh nhân bắt đầu hồi phục nhanh chóng. Số ca nhiễm mới giảm dần, và người dân dần dần trở lại cuộc sống bình thường. Vua và hoàng hậu cũng tổ chức các buổi lễ cảm ơn và vinh danh những người đã đóng góp trong cuộc chiến chống dịch bệnh.
Một buổi sáng đẹp trời, khi Lâm đang đi dạo bên bờ sông đã trong xanh trở lại, vua và hoàng hậu đến gặp ông. Vua nói: “Thần y Lâm, ngài đã cứu vương quốc này. Chúng ta mãi mãi biết ơn ngài.”
Lâm cúi đầu đáp lễ, lòng tràn đầy niềm vui và biết ơn. “Thưa bệ hạ, đây là công sức của tất cả mọi người. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua khó khăn. Dù vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng tôi tin rằng với lòng quyết tâm và sự đoàn kết, chúng ta có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào.”
Vua và hoàng hậu gật đầu, ánh mắt đầy niềm tin. “Chúng tôi sẽ luôn hỗ trợ ngài, thần y Lâm. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại và bảo vệ vương quốc này.”
Lâm biết rằng cuộc chiến chống dịch bệnh đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Ông tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ, cùng với đội ngũ của mình, để đảm bảo rằng dịch bệnh sẽ hoàn toàn bị đẩy lùi và mang lại bình yên cho vương quốc.