Thần Y Thời La Mã - Chương 1
Chương 1: Sự biến mất kỳ lạ
Dr. Alex Carter, một bác sĩ ngoại khoa tài năng tại bệnh viện trung tâm, đang làm việc trong ca đêm. Ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng khắp phòng, tạo ra một không gian trắng xóa và lạnh lẽo. Alex cẩn thận quan sát từng chi tiết của cổ vật La Mã trước mặt anh, một chiếc vòng cổ bằng vàng chạm khắc tinh xảo với những ký tự kỳ lạ.
“Anh đã bao giờ thấy thứ gì tương tự chưa?” một đồng nghiệp của anh, Emily, hỏi.
Alex lắc đầu. “Chưa từng. Những ký tự này không giống bất kỳ thứ gì tôi từng thấy. Có lẽ chúng ta nên gọi cho khoa khảo cổ.”
Emily gật đầu, nhưng trước khi cô kịp rời đi, một luồng ánh sáng chói lóa bao quanh Alex và chiếc vòng cổ. Anh cảm thấy cơ thể mình như bị hút vào một xoáy nước vô hình, mọi thứ xung quanh mờ nhạt và biến mất.
Emily hét lên, “Alex! Chuyện gì đang xảy ra?”
Nhưng Alex đã biến mất không dấu vết.
Khi tỉnh dậy, Alex thấy mình nằm trên mặt đất cứng, lạnh giá. Anh chớp mắt vài lần, cố gắng thích nghi với ánh sáng mạnh mẽ từ bầu trời trong xanh. Đứng dậy, anh nhìn quanh và thấy mình đang ở giữa một quảng trường La Mã cổ đại. Những tòa nhà bằng đá, những bức tượng khổng lồ, và những con đường lát đá cuội trải dài trước mắt anh.
“Đây là đâu? Mình đang mơ sao?” Alex tự nhủ.
Anh không có thời gian để suy nghĩ thêm khi một nhóm người dân La Mã, mặc áo dài và áo choàng, tiến đến gần anh. Họ nhìn anh bằng ánh mắt tò mò và không mấy thân thiện. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là một thương gia giàu có, tiến tới gần anh.
“Quis es tu? Quid hic agis?” người đàn ông hỏi bằng tiếng Latin, giọng nghiêm nghị.
Alex không hiểu gì, chỉ biết rằng anh đang gặp rắc rối. “Xin lỗi, tôi không hiểu ông nói gì,” anh cố gắng nói bằng tiếng Anh, nhưng điều đó chỉ làm mọi người thêm bối rối.
Một nhóm lính canh với giáp sắt và giáo tiến lại, một người trong số họ chỉ vào Alex và nói với người đàn ông lớn tuổi, “Captivus est? Quid faciamus?”
Người đàn ông lớn tuổi ra lệnh, “Ducite eum ad praefectum!” (Dẫn hắn đến gặp quan chỉ huy!)
Alex bị dẫn qua các con phố đông đúc, mọi người xì xào bàn tán về người đàn ông mặc trang phục kỳ lạ. Cuối cùng, anh được đưa đến một tòa nhà lớn với cột đá vững chắc, nơi có vẻ là một trung tâm quân sự.
Một người đàn ông cao lớn, mặc áo giáp sáng bóng, tiến tới. “Quis hic est?” (Người này là ai?) ông ta hỏi, nhìn chằm chằm vào Alex.
Lính canh giải thích ngắn gọn và Alex chỉ có thể đứng im, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Người đàn ông cao lớn nhìn Alex từ đầu đến chân rồi ra lệnh, “Ad carcerem eum ducite. Interrogabimus postea.” (Đưa hắn vào ngục. Chúng ta sẽ thẩm vấn sau.)
Alex bị đẩy vào một căn phòng nhỏ, tối tăm. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ cách thoát khỏi tình huống này. Anh không biết mình đang ở đâu và làm sao để trở về, nhưng anh biết mình phải tìm ra câu trả lời.
Trong căn phòng tối, Alex nghe thấy tiếng động từ xa. Cánh cửa mở ra và một người phụ nữ bước vào. Cô mặc áo choàng dài, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt sắc sảo.
“Cậu là ai?” cô hỏi bằng tiếng Anh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cẩn trọng.
Alex kinh ngạc. “Cô… cô nói tiếng Anh?”
Cô gật đầu. “Tôi là Julia, con gái của quan chỉ huy Lucius. Tôi học tiếng Anh từ một nhà truyền giáo Hy Lạp. Cậu là ai và tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Alex thở phào nhẹ nhõm. “Tôi là Dr. Alex Carter, một bác sĩ ngoại khoa. Tôi đến từ tương lai. Tôi không biết làm sao mình lại đến đây.”
Julia nhìn anh một lúc lâu, rồi nói, “Chúng ta sẽ nói chuyện thêm. Cha tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải chứng minh mình không phải là gián điệp.”
Julia dẫn Alex ra ngoài, nơi quan chỉ huy Lucius đang chờ. Alex kể lại câu chuyện của mình, về ánh sáng kỳ lạ và việc anh bị đưa đến đây. Lucius nghe xong, gật đầu và nói, “Nếu cậu thật sự là bác sĩ, hãy chứng minh bằng cách chữa trị cho những người bị thương của ta. Nếu thành công, ta sẽ tin cậu.”
Alex đồng ý, biết rằng đây là cơ hội để chứng minh mình và tìm cách trở về nhà. Anh bắt đầu công việc của mình, với hi vọng tìm ra câu trả lời cho bí ẩn này.