Thần Y Trong Thời Kỳ Đông La Mã - Chương 1
Chương 1: Sự Biến Mất Bí Ẩn
Minh, một bác sĩ trẻ tuổi, nổi tiếng với tài năng y học vượt trội, đang đứng trong phòng thí nghiệm hiện đại của mình. Đèn huỳnh quang chiếu sáng khắp căn phòng, làm nổi bật các thiết bị y tế và những chai lọ hóa chất được sắp xếp ngăn nắp trên kệ. Anh đang nghiên cứu một loại virus mới gây ra nhiều ca bệnh nghiêm trọng trong thời gian gần đây.
Minh: “Được rồi, hãy xem lần này chúng ta có thể tìm ra gì.” Minh lẩm bẩm khi cẩn thận đặt mẫu virus dưới kính hiển vi.
Anh nhìn chăm chú vào kính hiển vi, điều chỉnh tiêu cự để rõ hơn. Những hình ảnh phóng đại của virus hiện lên trước mắt anh.
Minh: “Virus này thật kỳ lạ, cấu trúc của nó không giống bất kỳ thứ gì mình từng thấy trước đây.”
Minh ghi chép lại các quan sát của mình vào sổ tay, không quên ghi chú từng chi tiết nhỏ. Đột nhiên, một cơn đau nhói ở phía sau đầu khiến anh khựng lại. Minh lắc đầu, cố gắng xua tan cảm giác khó chịu.
Minh: “Có lẽ mình làm việc quá nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.”
Anh đứng dậy, đi về phía bàn làm việc để lấy một cốc nước. Nhưng trước khi kịp uống, một ánh sáng chói lóa bất ngờ xuất hiện, bao phủ toàn bộ phòng thí nghiệm. Minh hoảng hốt, cố gắng che mắt lại.
Minh: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ánh sáng ngày càng mạnh, cuốn Minh vào một cơn lốc xoáy ánh sáng đầy màu sắc. Anh cảm thấy mình bị hút vào một không gian khác, mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ ảo và xoay tròn. Cảm giác chóng mặt và buồn nôn ập đến, khiến anh mất đi ý thức.
…
Minh tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Anh mở mắt ra và nhận ra mình đang nằm trên một bề mặt cứng và lạnh. Không khí xung quanh khác hẳn, không còn mùi hóa chất và không khí sạch của phòng thí nghiệm. Thay vào đó là mùi đất và cỏ khô.
Minh: “Mình đang ở đâu đây?”
Anh cố gắng ngồi dậy và quan sát xung quanh. Khung cảnh hiện ra trước mắt anh là một thành phố cổ kính với những tòa nhà bằng đá và gỗ, các con đường lát đá và những người mặc trang phục cổ xưa. Minh kinh ngạc nhìn quanh, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người dân: “Ai đây? Hắn ăn mặc kỳ lạ quá.”
Minh nhận ra mình đang bị bao quanh bởi những người dân địa phương, họ nhìn anh với ánh mắt tò mò và nghi ngờ. Anh cố gắng đứng dậy, phủi bụi khỏi quần áo.
Minh: “Xin lỗi, đây là đâu vậy? Các bạn có thể cho tôi biết tôi đang ở đâu không?”
Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ như là trưởng làng, tiến lại gần Minh. Ông nhìn Minh từ đầu đến chân, rồi nói với giọng nghiêm nghị.
Trưởng làng: “Ngươi đang ở Constantinople, kinh đô của Đông La Mã. Ngươi từ đâu đến mà ăn mặc kỳ lạ thế này?”
Minh sửng sốt. Constantinople? Đông La Mã? Anh nhớ lại cơn lốc xoáy ánh sáng và cảm giác mình bị cuốn vào không gian khác. Dường như, anh đã bị đưa ngược về quá khứ.
Minh: “Tôi… Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây. Tôi là một bác sĩ, đến từ một nơi rất xa. Có lẽ tôi đã lạc vào đây do một tai nạn.”
Trưởng làng nhìn Minh với ánh mắt hoài nghi nhưng cũng có phần cảm thông.
Trưởng làng: “Ngươi nói ngươi là bác sĩ? Chúng ta đang cần một người như ngươi. Bệnh dịch đang lan tràn trong thành phố, và nhiều người đã mất mạng. Ngươi có thể giúp chúng ta không?”
Minh ngạc nhiên trước lời đề nghị, nhưng anh biết rằng đây có thể là cơ hội để anh giúp đỡ những người ở đây và tìm cách trở về nhà. Anh gật đầu.
Minh: “Tôi sẽ làm những gì có thể. Nhưng trước hết, tôi cần biết thêm về tình hình và tìm hiểu về bệnh dịch này.”
Trưởng làng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Trưởng làng: “Tốt lắm. Hãy theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến gặp những người cần sự giúp đỡ của ngươi.”
Minh theo chân trưởng làng, lòng đầy quyết tâm. Anh biết rằng cuộc hành trình này sẽ đầy thử thách, nhưng anh sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để cứu giúp người dân Đông La Mã và tìm cách trở về nhà.