Thần Y và Bệnh Của Trái Tim - Chương 1
Chương 1: Sự Xuất Hiện Của Thần Y
Trên con đường lát đá dẫn vào ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, người ta thường thấy bóng dáng của một người đàn ông trung niên, áo dài xanh thẫm, với chiếc nón lá che nắng, thong thả bước đi. Đó chính là Lý Thanh Minh, vị thần y nổi tiếng khắp vùng, người mà dân làng luôn kính trọng và nể phục.
Một buổi sáng nọ, khi mặt trời vừa lên cao, Lý Thanh Minh đang ngồi trong sân nhà, chăm chú pha chế một loại thuốc thảo dược mới. Mùi hương thơm ngát từ các loại thảo mộc bay khắp nơi, hòa quyện với không khí trong lành của làng quê. Đột nhiên, từ xa có tiếng gọi khẩn cấp:
“Thần y! Thần y Lý Thanh Minh! Xin ngài hãy cứu giúp!”
Lý Thanh Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tái nhợt, thở hổn hển chạy đến. Ông nhanh chóng đặt bát thuốc xuống, bước tới.
“Có chuyện gì vậy?” Lý Thanh Minh hỏi, giọng trầm và ấm áp.
Người đàn ông cúi đầu, đôi mắt lo lắng: “Thưa thần y, tôi là Lưu Hán, từ kinh thành đến. Ở đó đang có một căn bệnh kỳ lạ, nhiều người đột ngột qua đời vì đau tim. Các ngự y trong cung đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không thể chữa khỏi. Tôi nghe danh ngài đã lâu, xin ngài hãy đến kinh thành cứu giúp.”
Nghe vậy, Lý Thanh Minh trầm ngâm suy nghĩ. Ông đã từng nghe về những căn bệnh khó mà y học đương thời không thể giải quyết, nhưng căn bệnh này có vẻ rất nguy hiểm. Sau một lúc suy tư, ông quyết định:
“Ta sẽ đến kinh thành. Tuy nhiên, ta cần mang theo một số loại thảo dược và dụng cụ. Hãy chuẩn bị xe ngựa, chúng ta sẽ lên đường ngay.”
Lưu Hán vội vàng cúi đầu cảm tạ: “Cảm ơn ngài! Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức!”
Trên chiếc xe ngựa cũ kỹ, Lý Thanh Minh ngồi đối diện với Lưu Hán. Xe lắc lư theo từng nhịp bánh xe trên con đường mấp mô, nhưng tâm trí của vị thần y vẫn đang bận rộn với những suy nghĩ về căn bệnh lạ.
“Ngài đã bao giờ gặp trường hợp tương tự chưa, thưa thần y?” Lưu Hán hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Ta đã từng chữa nhiều bệnh khó, nhưng chưa từng gặp loại bệnh nào mà các triệu chứng lại xuất hiện đột ngột và gây tử vong nhanh chóng như vậy,” Lý Thanh Minh đáp, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra xa, như đang cố gắng tìm ra lời giải.
“Ngài nghĩ căn bệnh này bắt nguồn từ đâu?”
“Có thể là do một loại khí độc trong không khí, hoặc có lẽ là sự mất cân bằng của âm dương trong cơ thể. Cũng có thể là một loại độc tố từ thức ăn hoặc nước uống. Ta cần phải kiểm tra kỹ lưỡng khi tới nơi.”
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, đưa hai người dần tiến về phía kinh thành. Trên đường đi, họ gặp một vài nhóm người dân từ các làng lân cận, ánh mắt đầy sợ hãi khi nói về những người đã đột ngột qua đời vì căn bệnh kỳ lạ.
Một phụ nữ trung niên, với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, chạy tới bên cạnh xe ngựa khi họ dừng lại ở một quán nước bên đường. Bà cầu xin:
“Thưa thần y, con trai tôi chỉ mới mười tám tuổi, mà đã bị căn bệnh đó bắt đi. Xin ngài hãy cứu lấy chúng tôi, xin ngài…”
Lý Thanh Minh đặt tay lên vai người phụ nữ, giọng nói ấm áp nhưng kiên định: “Ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình. Đừng lo lắng, hãy tin tưởng vào thảo dược và kỹ thuật cổ truyền của chúng ta.”
Người phụ nữ nghẹn ngào cảm tạ, rồi lui về. Lưu Hán nhìn thần y, ánh mắt tràn đầy sự kính trọng:
“Ngài thật sự là niềm hy vọng cuối cùng của chúng tôi, thần y.”
“Không có điều gì trên đời này là không thể chữa trị, chỉ là chúng ta chưa tìm ra cách mà thôi,” Lý Thanh Minh đáp, ánh mắt ông sáng lên với sự tự tin. “Nhưng ta cũng không dám chắc mình có thể chữa khỏi ngay. Tất cả phụ thuộc vào sự kiên nhẫn và lòng tin.”
Khi họ đến kinh thành, trời đã chập tối. Lưu Hán dẫn Lý Thanh Minh qua những con phố đông đúc, nơi người dân đang tụ tập bàn tán về căn bệnh quái ác. Ánh đèn lồng lung linh soi sáng đường đi, nhưng không thể xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà lớn, nơi có nhiều người đứng chờ với vẻ mặt đầy lo lắng. Một người đàn ông trung niên trong trang phục ngự y bước ra, cúi đầu chào Lý Thanh Minh:
“Chúng tôi đã nghe danh ngài từ lâu, rất mong ngài có thể giúp đỡ chúng tôi vượt qua cơn khủng hoảng này.”
Lý Thanh Minh gật đầu: “Đầu tiên, hãy đưa ta đến gặp các bệnh nhân. Ta cần kiểm tra tình trạng của họ trước khi bắt đầu điều trị.”
Người ngự y dẫn họ vào trong, nơi có một số bệnh nhân đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt. Lý Thanh Minh tiến tới, đặt tay lên ngực một bệnh nhân trẻ tuổi, cảm nhận nhịp đập yếu ớt của trái tim. Ông nhíu mày, rồi quay sang người ngự y:
“Những triệu chứng này xuất hiện bao lâu rồi?”
“Chỉ trong vài ngày qua, họ đều có chung triệu chứng: đau ngực, khó thở, và mệt mỏi. Nhưng điều đáng sợ nhất là nhiều người đã qua đời chỉ sau một đêm.”
Lý Thanh Minh trầm ngâm, rồi đứng thẳng dậy: “Ta cần phải chuẩn bị một số loại thảo dược và dụng cụ. Hãy cho ta thời gian, ta sẽ cố gắng tìm ra cách chữa trị.”
Người ngự y cúi đầu: “Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần ngài ra lệnh. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào ngài.”
Lý Thanh Minh gật đầu, ánh mắt kiên định: “Hãy tin tưởng ở ta. Ta sẽ không để ai phải chịu đựng thêm nữa.”
Với quyết tâm cứu giúp những bệnh nhân đáng thương, Lý Thanh Minh bắt đầu bước vào cuộc chiến với căn bệnh lạ, mở đầu cho một hành trình đầy gian nan và thử thách, nhưng cũng tràn đầy hy vọng và lòng nhân ái.