Thần Y Và Bệnh Dị Ứng - Chương 2
Chương 2: Bệnh dị ứng – Kẻ thù vô hình
Thiên Long ngồi trong phòng bệnh viện, ánh mắt không rời khỏi cửa sổ. Ông nhìn ra ngoài, thấy những chiếc xe cộ di chuyển nhanh chóng, những con người bận rộn trong thế giới xa lạ này. Ông cố gắng tập trung vào nhịp thở để giữ bình tĩnh, nhưng tâm trí ông không ngừng tự hỏi về những gì đang xảy ra.
Cánh cửa phòng bật mở, cô y tá trẻ bước vào, theo sau là một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc muối tiêu, đeo cặp kính dày. Ông ta mang theo một cuốn sách lớn và một chiếc máy tính bảng.
“Thầy thuốc Thiên Long,” cô y tá lên tiếng, cố gắng nói chậm rãi. “Đây là giáo sư Minh, chuyên gia về ngôn ngữ cổ. Ông ấy có thể hiểu và nói chuyện với ông.”
Thiên Long gật đầu, mắt chăm chú nhìn giáo sư Minh. Người đàn ông lớn tuổi bước đến gần, ngồi xuống đối diện với Thiên Long, rồi bắt đầu nói bằng một ngôn ngữ mà Thiên Long có thể hiểu, dù giọng phát âm hơi khác biệt.
“Thầy Thiên Long,” giáo sư Minh nói bằng tiếng cổ Chu. “Tôi rất vui khi gặp ông. Tôi được biết ông đang có rất nhiều thắc mắc về nơi này. Chúng tôi muốn giúp đỡ ông, nhưng trước tiên, có lẽ ông nên cho chúng tôi biết ông đến từ đâu và bằng cách nào.”
Thiên Long thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có người hiểu được mình. Ông bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc ông rời khỏi nhà để tìm thảo dược, đến trận sét đánh kỳ lạ và việc ông tỉnh dậy trong thế giới này.
Giáo sư Minh lắng nghe, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò và ngạc nhiên. Khi Thiên Long kết thúc câu chuyện, ông gật đầu và nhẹ nhàng nói:
“Có thể nói rằng, ông đã bị dịch chuyển thời gian. Đây là một hiện tượng mà khoa học hiện đại vẫn chưa thể giải thích hoàn toàn. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là giúp ông thích nghi với nơi này.”
Thiên Long im lặng suy nghĩ. Ông cảm nhận được sự chân thành từ giáo sư Minh, nhưng không thể không cảm thấy lo lắng. Sau một lúc, ông lên tiếng:
“Giáo sư Minh, ta cảm ơn sự giúp đỡ của ngài. Nhưng ta không thể ở lại đây mãi mà không làm gì. Ta cần phải hiểu rõ hơn về nơi này, về những căn bệnh mà con người ở đây đang đối mặt. Có lẽ, ta có thể giúp được điều gì đó.”
Giáo sư Minh nhìn Thiên Long với vẻ thấu hiểu. Ông đứng dậy, ra hiệu cho cô y tá.
“Ông ấy muốn tìm hiểu thêm về thế giới hiện đại, và có lẽ ông ấy có thể giúp chúng ta trong một số trường hợp đặc biệt. Hãy đưa ông ấy đến phòng nghiên cứu của tôi.”
Cô y tá gật đầu, rồi cùng Thiên Long và giáo sư Minh rời khỏi phòng bệnh. Họ bước qua những hành lang dài, đến một phòng thí nghiệm lớn với những thiết bị hiện đại. Trên các bàn làm việc, những lọ thuốc và mẫu xét nghiệm được đặt ngăn nắp. Giáo sư Minh giới thiệu:
“Đây là nơi chúng tôi nghiên cứu về các loại bệnh tật. Một trong những căn bệnh mà chúng tôi đang tập trung nghiên cứu là dị ứng. Nó đang trở thành một vấn đề lớn trong xã hội hiện đại.”
Thiên Long nhìn vào các tài liệu và thiết bị với sự tò mò. Ông chưa bao giờ thấy những thứ như vậy trước đây, nhưng ông nhanh chóng nhận ra các triệu chứng được mô tả trong các tài liệu.
“Dị ứng…” Thiên Long lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén của ông tập trung vào những thông tin trước mặt. “Đây là một phản ứng của cơ thể khi tiếp xúc với các tác nhân gây hại, đúng không?”
Giáo sư Minh gật đầu, ấn tượng với sự nhanh nhạy của Thiên Long.
“Đúng vậy, thầy Thiên Long. Nhưng vấn đề là, trong thế giới hiện đại, có rất nhiều tác nhân gây dị ứng mà chúng tôi chưa thể kiểm soát. Nhiều người bị dị ứng nặng đến mức có thể mất mạng nếu không được điều trị kịp thời.”
Thiên Long suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Ta đã từng gặp những trường hợp tương tự trong quá khứ. Khi cơ thể bị quá tải bởi độc tố hoặc yếu đuối, nó sẽ phản ứng dữ dội với những gì ta cho là bình thường. Ta đã sử dụng các phương pháp thanh lọc và giải độc để giúp cơ thể hồi phục. Có thể chúng ta có thể áp dụng những phương pháp đó ở đây.”
Giáo sư Minh nhìn Thiên Long với sự ngạc nhiên và hy vọng. Ông nhận ra rằng kiến thức y học cổ truyền của Thiên Long có thể là một chìa khóa để giải quyết vấn đề mà y học hiện đại vẫn đang gặp khó khăn.
“Thầy Thiên Long,” giáo sư Minh nói với giọng đầy kính trọng. “Tôi rất muốn học hỏi từ ông và xem liệu chúng ta có thể kết hợp giữa y học cổ truyền và hiện đại để giúp những người đang phải chịu đựng bệnh dị ứng.”
Thiên Long gật đầu, cảm thấy mục đích của mình trong thế giới này đã rõ ràng hơn. Ông sẽ không chỉ là một người lạ trong một thế giới xa lạ, mà sẽ trở thành một người góp phần làm thay đổi nó, giúp đỡ những con người đang phải chịu đựng những căn bệnh mà ông chưa từng gặp phải.
“Chúng ta hãy bắt đầu ngay,” Thiên Long nói, ánh mắt quyết tâm. “Ta tin rằng, với sự hợp tác này, chúng ta có thể giúp đỡ rất nhiều người.”