Thần Y Và Bệnh Dị Ứng - Chương 4
Chương 4: Thách thức từ y học hiện đại
Những ngày tiếp theo, Thiên Long kiên trì với liệu trình thanh lọc cơ thể cho bà Lan. Mỗi ngày, ông đích thân chuẩn bị các loại thảo dược, pha chế theo đúng tỷ lệ mà ông đã học và thực hiện. Bà Lan dần dần cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn, các triệu chứng dị ứng cũng thuyên giảm rõ rệt. Hơi thở của bà không còn gấp gáp như trước, và những cơn ngứa ngáy dai dẳng đã giảm đi nhiều.
Một buổi sáng, khi Thiên Long đang kiểm tra mạch cho bà Lan, một nhóm bác sĩ trẻ bước vào phòng. Họ là những chuyên gia hàng đầu trong bệnh viện, được đào tạo bài bản với những kiến thức y học hiện đại. Người dẫn đầu là bác sĩ Trần, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, nổi tiếng với sự nghiêm khắc và tinh thần khoa học chặt chẽ.
“Xin chào thầy Thiên Long,” bác sĩ Trần nói, giọng lạnh lùng. “Chúng tôi được biết ông đang áp dụng một phương pháp điều trị mới cho bệnh nhân này, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần có một cuộc thảo luận nghiêm túc về vấn đề này.”
Thiên Long ngước lên, ánh mắt điềm tĩnh nhìn vào bác sĩ Trần. Ông biết rằng thách thức từ y học hiện đại là điều không thể tránh khỏi.
“Mời các ngài cứ nói,” Thiên Long trả lời, giọng bình thản.
Bác sĩ Trần bước tới gần giường bệnh, nhìn qua tình trạng của bà Lan rồi quay lại đối diện với Thiên Long.
“Thầy Thiên Long, chúng tôi tôn trọng những phương pháp truyền thống của ông, nhưng chúng ta đang ở thế kỷ 21, và y học đã tiến bộ vượt bậc. Chúng tôi cần có bằng chứng khoa học rõ ràng về hiệu quả của các phương pháp này trước khi áp dụng rộng rãi. Ông có thể cung cấp các dữ liệu đó không?” Bác sĩ Trần hỏi, giọng điệu nghiêm túc và đầy thách thức.
Thiên Long hiểu được sự nghi ngờ của bác sĩ Trần. Ông trầm ngâm trong giây lát rồi đáp lời:
“Y học cổ truyền của ta không dựa trên các công cụ hiện đại để đo lường, mà dựa vào kinh nghiệm và sự cân bằng của cơ thể. Ta không có những bằng chứng mà ngài mong muốn, nhưng những gì ta có thể cung cấp là kết quả thực tế mà ta đã thấy qua nhiều năm hành nghề.”
Bác sĩ Trần lắc đầu, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
“Chúng tôi không phủ nhận rằng y học cổ truyền đã có những đóng góp quan trọng, nhưng hiện tại chúng tôi cần có dữ liệu để chứng minh rằng phương pháp của ông thực sự hiệu quả và an toàn cho bệnh nhân. Chúng ta không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm mà bỏ qua các quy trình kiểm chứng khoa học.”
Cảm thấy cần phải thuyết phục bác sĩ Trần, giáo sư Minh lên tiếng:
“Bác sĩ Trần, tôi hiểu mối lo ngại của anh, nhưng thực tế là tình trạng của bà Lan đã cải thiện rõ rệt kể từ khi thầy Thiên Long áp dụng phương pháp của ông ấy. Tôi tin rằng chúng ta có thể thử nghiệm và kết hợp các phương pháp để đạt được kết quả tốt nhất cho bệnh nhân.”
Bác sĩ Trần ngừng lại, nhìn giáo sư Minh với ánh mắt suy tư. Sau một lúc, anh đáp:
“Giáo sư Minh, tôi tôn trọng ông và những gì ông đang cố gắng làm. Nhưng tôi cần có sự đảm bảo rằng chúng ta không đặt bệnh nhân vào nguy hiểm. Nếu có thể, tôi muốn tham gia vào quá trình điều trị để quan sát và đánh giá tác động của các phương pháp này.”
Thiên Long mỉm cười nhẹ nhàng, ông biết rằng đây là một bước tiến tích cực. Ông nói:
“Ta hoan nghênh sự tham gia của ngài, bác sĩ Trần. Chúng ta đều có chung mục tiêu là giúp bệnh nhân hồi phục. Sự kết hợp giữa y học hiện đại và cổ truyền có thể mang lại kết quả tốt hơn chúng ta mong đợi.”
Trong những ngày tiếp theo, bác sĩ Trần cùng với đội ngũ của mình tham gia giám sát quá trình điều trị của Thiên Long. Họ quan sát kỹ lưỡng cách Thiên Long pha chế thảo dược, cách ông tiến hành xông hơi và các phương pháp thanh lọc khác. Bằng cách sử dụng các thiết bị hiện đại, họ theo dõi các chỉ số sinh học của bà Lan, như nhịp tim, huyết áp và mức độ oxy trong máu, để đảm bảo rằng quá trình điều trị không gây hại cho bệnh nhân.
Dần dần, bác sĩ Trần bắt đầu nhận thấy sự thay đổi tích cực ở bà Lan. Các xét nghiệm cho thấy cơ thể bà đang thải độc tốt hơn, các triệu chứng dị ứng cũng thuyên giảm đáng kể. Mặc dù vẫn còn đôi chút hoài nghi, nhưng bác sĩ Trần không thể phủ nhận rằng phương pháp của Thiên Long đang mang lại hiệu quả thực sự.
Một buổi chiều, sau khi hoàn thành một buổi xông hơi, bác sĩ Trần đến gặp Thiên Long khi ông đang chuẩn bị thuốc cho ngày hôm sau.
“Thầy Thiên Long,” bác sĩ Trần bắt đầu, giọng điệu đã dịu đi nhiều. “Tôi đã quan sát và phân tích kỹ lưỡng quá trình điều trị của ông. Mặc dù ban đầu tôi rất nghi ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng bà Lan đang dần hồi phục tốt hơn nhờ phương pháp của ông. Tôi muốn xin lỗi vì đã quá cứng nhắc lúc ban đầu.”
Thiên Long mỉm cười, ánh mắt ông ánh lên sự thấu hiểu và bao dung.
“Không sao, bác sĩ Trần. Ta hiểu rằng y học hiện đại có những yêu cầu và quy tắc riêng của nó. Điều quan trọng là chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ vì lợi ích của bệnh nhân.”
Bác sĩ Trần gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Anh nói tiếp:
“Tôi rất muốn tìm hiểu thêm về các phương pháp y học cổ truyền của ông. Tôi tin rằng nếu chúng ta kết hợp chúng với kiến thức hiện đại, có thể sẽ mở ra những hướng đi mới trong việc điều trị các căn bệnh mà hiện tại chúng ta vẫn chưa giải quyết được.”
Thiên Long nhìn bác sĩ Trần với sự tôn trọng:
“Ta rất vui vì có thể chia sẻ kiến thức của mình. Khoa học và y học luôn tiến bộ, và điều quan trọng nhất là chúng ta không bao giờ ngừng học hỏi.”
Từ khoảnh khắc đó, một mối quan hệ hợp tác mới được hình thành giữa Thiên Long và các bác sĩ hiện đại. Họ không chỉ làm việc cùng nhau để chữa trị cho bà Lan, mà còn bắt đầu nghiên cứu và thử nghiệm các phương pháp mới, kết hợp giữa y học cổ truyền và y học hiện đại. Những thách thức và nghi ngờ ban đầu dần dần biến mất, thay vào đó là sự hợp tác và tôn trọng lẫn nhau. Thiên Long hiểu rằng đây chính là con đường mới mà ông cần phải đi, một con đường mà quá khứ và hiện tại hòa quyện để tạo ra tương lai tốt đẹp hơn.