Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 1
Chương 1: Bước Qua Thời Gian
Lý Trường An, một người thầy thuốc nổi danh với tài chữa bệnh bằng thảo dược và phương pháp bấm huyệt, bước đi trên con đường núi quanh co. Ông điềm tĩnh và tập trung, đôi mắt sắc bén quét qua từng bụi cây, từng thảo dược quý hiếm. Đó là một buổi sáng sớm, sương mù còn chưa tan hết, ánh nắng yếu ớt chiếu qua tán lá, tạo nên một khung cảnh huyền bí.
Ông dừng lại bên một bụi cây, đôi tay cẩn thận hái từng chiếc lá nhỏ. Đó là một loại thảo dược quý, chỉ mọc ở những nơi cao và ít người biết đến. “Cỏ tiên nhân,” ông thầm thì, “có thể dùng để làm dịu cơn sốt và tăng cường sức khỏe cho những người bị suy nhược.”
Nhưng khi ông vừa đứng dậy, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến. “Cơn bão?” Lý Trường An ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn. Gió bắt đầu thổi mạnh, làm cây cối xung quanh rít lên từng hồi. Ông nhanh chóng cất thảo dược vào túi, chuẩn bị quay trở về làng.
Nhưng cơn bão này không giống những cơn bão bình thường. Nó đến quá nhanh, quá đột ngột. Gió mạnh cuốn tung chiếc nón trên đầu ông, mưa bắt đầu rơi xối xả, nhưng điều kỳ lạ là cơn mưa này lại mang theo một cảm giác lạ lùng, như thể có một sức mạnh vô hình đang xoáy vào không gian xung quanh.
“Đây là gì…” Lý Trường An chưa kịp suy nghĩ thêm, thì một cơn gió dữ dội ập đến, cuốn ông vào trong cơn lốc. Cảnh vật xung quanh mờ đi, tất cả chỉ còn lại một màu xám xịt. Ông cố gắng bám lấy một thân cây gần đó, nhưng cơn lốc mạnh quá, buộc ông phải buông tay.
Khi Lý Trường An tỉnh dậy, ông cảm thấy toàn thân mình đau nhức. Ông mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến ông phải nhắm lại ngay lập tức. “Ta đang ở đâu?” Ông lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
Từng chút một, ông đứng dậy và nhìn xung quanh. Cảnh vật hoàn toàn khác lạ. Không còn núi non, không còn cây cối, thay vào đó là những tòa nhà cao chọc trời và những con đường trải nhựa đen bóng. Xung quanh ông, những chiếc xe kỳ lạ lao đi với tốc độ chóng mặt, tiếng còi inh ỏi vang lên không ngớt.
“Đây… là nơi nào?” Lý Trường An cảm thấy tim mình đập loạn. Ông quay cuồng, cố gắng tìm một dấu hiệu quen thuộc, nhưng vô ích. Mọi thứ đều quá xa lạ, quá hiện đại, như thể ông đã bước vào một thế giới khác.
Một người phụ nữ đi ngang qua ông, nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên. Cô ta mặc một bộ quần áo mà Lý Trường An chưa từng thấy bao giờ, tóc cô nhuộm màu sáng chói. “Ông làm gì đứng giữa đường thế này?” cô ta hỏi, giọng nói cũng lạ lẫm.
Lý Trường An bối rối, cố gắng nói với cô ta bằng ngôn ngữ cổ xưa của mình, nhưng dường như không ai hiểu. Người phụ nữ lắc đầu, bước đi, để lại ông đứng bơ vơ giữa dòng người hối hả.
“Ta… phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.” Lý Trường An tự nhủ. Ông bắt đầu bước đi trên vỉa hè, mắt không ngừng quét qua những tấm biển quảng cáo đầy màu sắc, những cửa hàng bán đồ vật lạ lẫm, và những con người với trang phục kỳ quặc.
Cuối cùng, ông dừng lại trước một cửa hàng. Trong đó, ông thấy một thiết bị phát ra âm thanh và hình ảnh chuyển động, một vật mà ông chưa từng thấy bao giờ. “Đây là… gì?” Lý Trường An tiến lại gần, cố gắng hiểu những gì đang diễn ra.
Bên trong màn hình, một người đàn ông đang nói về “đại dịch” và “phong tỏa toàn thành phố”. Lý Trường An cảm thấy hoang mang. Ông nghe thấy những từ ngữ như “virus” và “vắc-xin”, nhưng không hiểu được ý nghĩa của chúng.
Một người đàn ông từ cửa hàng bước ra, thấy Lý Trường An đang nhìn chằm chằm vào màn hình. “Ông có biết chuyện gì đang xảy ra không? Thành phố đang bị phong tỏa vì dịch bệnh!” người đàn ông nói.
Lý Trường An nhíu mày, ông không hiểu hết những gì người đàn ông nói, nhưng có một điều ông biết chắc chắn: thế giới này không phải là nơi ông thuộc về. “Ta cần phải tìm cách trở về…” ông thì thầm.
Nhưng trước hết, ông cần phải sống sót trong thế giới xa lạ này. Và để làm được điều đó, ông cần phải tìm hiểu xem đại dịch này là gì, và liệu y học cổ truyền của ông có thể giúp gì trong hoàn cảnh này không.
Thế là Lý Trường An bắt đầu cuộc hành trình của mình, một hành trình đưa ông đối mặt với những thử thách mới, những hiểu biết mới, và một cuộc chiến để cứu rỗi nhân loại khỏi thảm họa.