Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 10
Chương 10: Quay Về Quá Khứ
Thời gian trôi qua, những gì Lý Trường An và Anna đã xây dựng trở thành một biểu tượng của sự hợp tác và hòa hợp giữa hai thế giới y học. Chương trình đào tạo và phương pháp điều trị kết hợp đã lan rộng không chỉ trong bệnh viện mà còn ra ngoài biên giới của đất nước, đến với những người cần nó nhất. Sự kết hợp này không chỉ cứu sống nhiều người mà còn thay đổi cách mà cả thế giới nhìn nhận về y học cổ truyền và y học hiện đại.
Nhưng giữa những thành công vang dội đó, Lý Trường An bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lòng. Ông đã sống trong thế giới hiện đại một thời gian dài, đã cống hiến hết mình cho việc chữa trị và giảng dạy, nhưng trái tim ông vẫn luôn nhớ về quê hương, về thời đại mà ông thuộc về.
Một buổi tối, khi Anna đang chuẩn bị cho một buổi thuyết trình mới, Lý Trường An gọi cô đến phòng làm việc của mình. Ông ngồi lặng yên bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn thảo dược đang ngập tràn trong ánh trăng.
“Anna, có lẽ đã đến lúc ta phải rời đi,” ông nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Anna nhìn ông, lòng ngập tràn sự bất ngờ và lo lắng. “Thầy Lý, ông đang nói gì vậy? Chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Ông là linh hồn của tất cả những gì chúng ta đã xây dựng.”
Lý Trường An quay lại, ánh mắt ông đầy sự bình yên và quyết tâm. “Anna, ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình ở đây. Ta đã truyền lại những gì ta biết, đã giúp đỡ nhiều người. Nhưng ta cảm thấy rằng thời gian của ta ở đây đã hết. Ta thuộc về một thời đại khác, và giờ là lúc ta phải trở về.”
Anna cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. Cô biết rằng ông đã đúng, nhưng cô cũng không thể tưởng tượng cuộc sống ở đây mà không có ông. “Nhưng chúng tôi cần ông, thầy Lý. Tôi không biết liệu chúng tôi có thể tiếp tục mà không có ông hay không.”
Lý Trường An mỉm cười, đặt tay lên vai cô. “Anna, cô và những người khác đã học hỏi rất nhiều. Ta tin rằng cô sẽ tiếp tục con đường này, và sẽ còn đi xa hơn nữa. Y học cổ truyền không chỉ nằm trong những bài thuốc hay kỹ thuật mà ta đã truyền dạy, mà còn nằm trong trái tim và tâm hồn của những người thầy thuốc. Ta tin rằng cô đã hiểu điều đó.”
Anna không thể nói gì thêm, cô chỉ biết gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Cảm ơn ông, thầy Lý. Cảm ơn vì tất cả những gì ông đã làm cho chúng tôi, cho tất cả mọi người.”
Lý Trường An khẽ lau nước mắt trên má cô. “Đừng khóc, Anna. Đây không phải là kết thúc, mà chỉ là một bước ngoặt khác. Ta sẽ luôn nhớ cô, và sẽ cầu chúc cho cô thành công trên con đường của mình.”
Vài ngày sau, một cơn bão lớn bất ngờ ập đến thành phố, giống như cơn bão đã đưa Lý Trường An đến đây từ thời quá khứ. Trong suốt cơn bão, Lý Trường An quyết định đến khu vườn thảo dược, nơi ông đã dành nhiều giờ đồng hồ chăm sóc và nghiên cứu.
Khi ông đứng giữa những luống cây, cảm nhận được những cơn gió mạnh và tiếng sấm vang rền, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại, và Lý Trường An cảm thấy mình bị cuốn vào một luồng năng lượng mạnh mẽ, giống như lần đầu tiên ông bị cuốn vào cơn bão lạ kỳ.
Khi ánh sáng trở lại, ông thấy mình không còn đứng trong khu vườn của bệnh viện hiện đại nữa. Trước mắt ông là dãy núi quen thuộc, những cánh đồng xanh rì và những ngôi làng nhỏ bé của thời kỳ Đông y cổ đại. Lý Trường An biết rằng ông đã trở về quê hương của mình.
Ông bước chậm rãi trên con đường đất, cảm nhận được từng ngọn cỏ, từng hạt sương trên da. Trong lòng ông tràn ngập sự bình yên. Ông đã hoàn thành sứ mệnh của mình trong thế giới hiện đại và giờ đây, ông sẽ tiếp tục sống cuộc đời của mình trong thời đại mà ông thuộc về.
Khi Lý Trường An trở về làng, ông được chào đón nồng nhiệt như một người hùng đã trở về sau một hành trình dài. Không ai biết ông đã đi đâu hay làm gì trong suốt thời gian qua, nhưng điều đó không quan trọng. Ông đã mang theo những kiến thức quý báu mà ông học được, và tiếp tục sử dụng chúng để chữa bệnh và giúp đỡ mọi người.
Thời gian trôi qua, câu chuyện về Lý Trường An, người thầy thuốc đã du hành qua thời gian và không gian để cứu sống vô số người, trở thành một huyền thoại được truyền kể qua nhiều thế hệ. Ông trở thành biểu tượng của sự hòa hợp giữa quá khứ và hiện tại, giữa truyền thống và hiện đại, và là nguồn cảm hứng cho tất cả những ai theo đuổi con đường y học.
Còn với Anna, cô tiếp tục công việc của mình tại bệnh viện, mang theo những bài học mà Lý Trường An đã truyền dạy. Dù ông không còn ở bên, nhưng tinh thần và triết lý của ông vẫn sống mãi trong cô và tất cả những người đã từng được ông chữa trị và giảng dạy. Và trong mỗi bước chân, mỗi quyết định, Anna luôn cảm thấy như có ông bên cạnh, dẫn dắt và truyền cảm hứng.
Câu chuyện về Lý Trường An kết thúc, nhưng di sản của ông vẫn sống mãi, không chỉ trong lòng những người mà ông đã cứu sống, mà còn trong trái tim của tất cả những ai tin tưởng vào sức mạnh của y học, của lòng nhân ái và của sự kết hợp giữa hai thế giới tưởng chừng như không thể hòa hợp.