Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 2
Chương 2: Đại Dịch Mới
Lý Trường An bước đi trên con đường nhộn nhịp, mắt nhìn quanh với sự cảnh giác. Mọi thứ ở đây quá hiện đại, quá xa lạ. Những âm thanh, hình ảnh, và cả mùi vị của nơi này đều khác hẳn so với quê hương của ông. Ông cảm thấy như mình đã lạc vào một thế giới mà mình không thuộc về. Nhưng ngay khi ông bắt đầu cố gắng tìm hiểu về thế giới này, một điều khác còn đáng sợ hơn đang dần hé lộ.
Ông bước vào một ngõ nhỏ, hy vọng tìm được nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Đột nhiên, ông nghe thấy tiếng khóc nức nở từ xa. Lý Trường An theo bản năng hướng về phía tiếng khóc. Trước mắt ông là một người phụ nữ ngồi bệt trên mặt đất, hai tay ôm lấy một người đàn ông đang nằm bất động.
“Chồng tôi… ông ấy không thở nữa,” người phụ nữ thổn thức. “Ông ấy bị sốt cao từ tối qua, và sáng nay… ông ấy không tỉnh dậy nữa…”
Lý Trường An bước tới gần hơn. Ông cúi xuống, quan sát người đàn ông. Da mặt ông ta tái nhợt, môi khô nứt, và hơi thở không còn. Ông dùng hai ngón tay đặt lên cổ tay người đàn ông, kiểm tra mạch. Mạch rất yếu, hầu như không có.
“Người này đã bị một loại bệnh gì đó rất nghiêm trọng,” Lý Trường An thầm nghĩ. Ông nhớ lại những dấu hiệu tương tự ở những bệnh nhân mà ông từng chữa trị trong quá khứ. “Có thể là sốt rét, hoặc một loại dịch bệnh nào đó…”
Nhưng trước khi ông kịp suy nghĩ thêm, một nhóm người mặc đồ bảo hộ kín từ đầu đến chân xuất hiện, mang theo cáng cứu thương. Họ tiến đến người phụ nữ và người đàn ông đang nằm dưới đất.
“Đây là trường hợp thứ ba trong ngày hôm nay,” một trong những người đó nói với giọng lo lắng, “chúng ta phải cách ly ngay lập tức.”
Người phụ nữ hoảng loạn, nhưng không thể phản đối. Họ nhấc người đàn ông lên cáng và đưa đi, để lại người phụ nữ đứng lặng lẽ trong nước mắt. Lý Trường An bước đến gần cô ta, cố gắng an ủi.
“Phu nhân, xin hãy bình tĩnh,” ông nói, giọng điệu dịu dàng nhưng nghiêm túc. “Người nhà của phu nhân đã mắc phải một căn bệnh nguy hiểm. Có lẽ, tôi có thể giúp.”
Người phụ nữ ngước lên, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng. “Ông là ai? Ông có thể làm gì? Bác sĩ nói không có thuốc chữa…”
Lý Trường An mỉm cười nhẹ. “Ta là một thầy thuốc. Ta không biết những căn bệnh ở đây là gì, nhưng ta tin rằng y học cổ truyền có thể giúp được. Ta cần biết thêm về căn bệnh này, và có lẽ ta có thể tìm ra một phương pháp điều trị.”
Người phụ nữ vẫn còn bối rối, nhưng trước sự chân thành trong giọng nói và ánh mắt của Lý Trường An, cô không thể không tin tưởng. “Ông thực sự có thể giúp được chồng tôi sao?”
“Ta sẽ cố gắng hết sức mình,” Lý Trường An đáp lời. “Nhưng trước hết, ta cần phải hiểu rõ hơn về căn bệnh này. Phu nhân có thể đưa ta đến nơi mà người ta điều trị cho bệnh nhân không?”
Người phụ nữ gật đầu, lau nước mắt. “Được, tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện. Nhưng tôi không chắc họ sẽ cho phép ông vào… Chỉ có những người có thẩm quyền mới được phép tiếp xúc với bệnh nhân.”
“Chúng ta sẽ thử,” Lý Trường An nói, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói của ông. “Nếu không thể vào, ta sẽ tìm cách khác.”
Trên đường đến bệnh viện, Lý Trường An được người phụ nữ kể cho nghe về căn bệnh đang hoành hành. Cô ta không biết rõ tên gọi của nó, chỉ biết rằng nó lây lan rất nhanh, gây ra các triệu chứng như sốt cao, ho, khó thở, và cuối cùng là suy hô hấp. Những người mắc bệnh thường không sống sót quá một tuần.
Khi đến bệnh viện, Lý Trường An nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn. Bên ngoài bệnh viện, hàng trăm người xếp hàng chờ được kiểm tra, nhưng không ai được phép vào trong. Những người mặc đồ bảo hộ tiếp tục đưa bệnh nhân vào khu cách ly, và chỉ có vài người may mắn được điều trị.
Người phụ nữ dẫn Lý Trường An đến một cánh cổng phụ, nơi cô hy vọng sẽ dễ dàng hơn để vào. Nhưng khi họ đến gần, một nhân viên bảo vệ chặn lại. “Xin lỗi, không ai được phép vào khu vực này mà không có giấy phép,” người bảo vệ nói cứng rắn.
Lý Trường An cố gắng thuyết phục. “Ta là thầy thuốc, ta có thể giúp. Hãy để ta vào để xem xét tình hình.”
Người bảo vệ nhìn ông từ đầu đến chân, rõ ràng là không tin tưởng. “Ông không hiểu sao? Đây là bệnh viện hiện đại, không phải nơi để ông thử nghiệm phương pháp cổ xưa của mình. Chúng tôi đang làm việc với những nhà khoa học hàng đầu, ông không thể giúp được gì.”
Nhưng trước khi người bảo vệ kịp đuổi họ đi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. “Anh để họ vào đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Đó là Anna, cô bác sĩ mà Lý Trường An đã gặp trước đó. Cô nhận ra ông và người phụ nữ, và quyết định giúp đỡ.
Người bảo vệ lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ. “Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi. Và cô phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra.”
Anna gật đầu, rồi quay sang Lý Trường An. “Đi theo tôi,” cô nói. “Tôi sẽ dẫn ông vào khu cách ly. Nhưng ông phải cẩn thận, đây không phải là trò đùa.”
Lý Trường An cảm kích gật đầu. “Cảm ơn cô. Ta chỉ muốn tìm hiểu thêm về căn bệnh này, và nếu có thể, tìm ra cách chữa trị.”
Anna dẫn họ vào bên trong bệnh viện, nơi không khí đặc quánh với mùi thuốc sát trùng và sự căng thẳng. Những giường bệnh chật kín, và những tiếng ho khan, rên rỉ vang vọng khắp nơi. Đây là nơi mà đại dịch đang hoành hành mạnh mẽ nhất, và cũng là nơi mà hy vọng cuối cùng của nhân loại đang nằm trong tay của một thầy thuốc đến từ quá khứ xa xưa.
Cuộc chiến chống lại đại dịch mới bắt đầu từ đây.