Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 3
Chương 3: Gặp Gỡ Thế Hệ Hậu Duệ
Anna dẫn Lý Trường An và người phụ nữ vào khu cách ly, nơi bệnh nhân nằm chen chúc trên những chiếc giường tạm bợ. Tiếng máy thở kêu rền rĩ, không khí nặng nề với mùi thuốc sát trùng và mồ hôi. Lý Trường An cảm thấy sự căng thẳng bao trùm lên mọi người, từ các y bác sĩ đến những bệnh nhân nằm chờ chết. Đôi mắt ông lướt qua từng người một, những cơ thể suy kiệt và khuôn mặt tái nhợt, trong lòng ông dâng lên một nỗi xót xa.
“Chúng ta đang ở trong khu vực nguy hiểm nhất,” Anna nói với giọng thấp, cố giữ sự điềm tĩnh. “Tất cả những bệnh nhân ở đây đều trong tình trạng nghiêm trọng. Chúng tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị, nhưng vẫn chưa có cách nào hiệu quả. Ông có ý tưởng gì không?”
Lý Trường An không trả lời ngay. Ông bước đến gần một bệnh nhân, một người đàn ông trung niên đang thở khó nhọc qua ống thở. Ông quan sát kỹ các triệu chứng, từ làn da tái nhợt đến những vết bầm tím trên cơ thể. Ông đặt tay lên cổ tay người đàn ông, cảm nhận nhịp đập yếu ớt của mạch.
“Triệu chứng này… không khác nhiều so với những căn bệnh ta đã gặp trong quá khứ,” Lý Trường An thì thầm với chính mình. “Nhưng bệnh này có vẻ mạnh hơn, tấn công vào phổi và hệ hô hấp một cách nhanh chóng.”
Anna lắng nghe từng lời ông nói, mắt cô dần lộ rõ sự tò mò. “Ông nghĩ có thể chữa trị được không?”
Lý Trường An nhíu mày suy nghĩ, rồi ngẩng lên nhìn Anna. “Ta cần phải hiểu rõ hơn về nguyên nhân gây bệnh. Cô có thể đưa ta đến nơi lưu trữ thông tin y tế của bệnh viện này không? Ta cần xem các báo cáo và tài liệu liên quan đến dịch bệnh này.”
Anna gật đầu và dẫn ông đi qua một loạt các hành lang dài. Họ đến trước một căn phòng nhỏ, nơi chứa đầy hồ sơ và báo cáo y tế. “Đây là tất cả những gì chúng tôi đã thu thập được về dịch bệnh này,” Anna nói, tay chỉ vào những chồng tài liệu cao ngất. “Nhưng tôi không chắc ông có thể hiểu được hết. Đây là những tài liệu y học hiện đại, sử dụng thuật ngữ và phương pháp mà tôi nghĩ là khác xa với những gì ông đã học.”
Lý Trường An cầm một tài liệu lên, lật từng trang một cách chậm rãi. Mặc dù ngôn ngữ và cách viết khác biệt, nhưng ông vẫn có thể nhận ra một số điểm tương đồng giữa bệnh này và các bệnh mà ông đã từng đối mặt trong quá khứ. “Mặc dù ngôn ngữ khác nhau, nhưng cơ thể con người không thay đổi nhiều qua thời gian,” ông nói. “Các triệu chứng vẫn là những dấu hiệu mà ta có thể nhận biết.”
Anna ngồi xuống bên cạnh ông, mắt dõi theo từng trang ông lật. “Ông thực sự tin rằng y học cổ truyền có thể giúp được chúng ta trong tình huống này sao?”
Lý Trường An dừng lại, ánh mắt sáng lên với sự kiên định. “Y học cổ truyền không chỉ là về thảo dược hay bấm huyệt. Đó là một triết lý, một cách tiếp cận toàn diện đến sức khỏe và chữa trị. Ta tin rằng nếu kết hợp những kiến thức này với những gì các ngươi đã biết, chúng ta có thể tìm ra một phương pháp điều trị hiệu quả.”
Anna nhìn ông một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười. “Tôi không biết tại sao, nhưng tôi tin vào lời ông nói. Có lẽ, tôi đã quá mệt mỏi với những phương pháp hiện đại mà không mang lại kết quả. Có lẽ, đây là một cơ hội mới.”
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi,” Lý Trường An nói, với giọng nói đầy quyết tâm. “Ta sẽ cần những dược liệu cơ bản mà ta có thể sử dụng, và ta cần phải xem xét kỹ hơn các bệnh nhân để tìm ra điểm chung trong triệu chứng của họ.”
Anna gật đầu, rồi gọi một nhóm bác sĩ khác đến hỗ trợ. Họ nhanh chóng tập trung lại xung quanh Lý Trường An, người mà ban đầu họ chỉ coi là một ông lão kỳ lạ, nhưng giờ đây họ cảm thấy có điều gì đó đặc biệt ở ông. Có thể là sự điềm tĩnh, hoặc là niềm tin mãnh liệt vào những gì ông làm.
Trong khi đó, Anna cùng một số y bác sĩ khác bắt đầu thu thập những thảo dược mà Lý Trường An yêu cầu. Họ cảm thấy như đang đi ngược lại thời gian, khi phải tìm kiếm những thứ mà trước đây họ chưa từng nghĩ đến trong y học hiện đại.
Khi tất cả đã chuẩn bị xong, Lý Trường An bắt đầu pha chế các bài thuốc từ những thảo dược mà họ đã thu thập. Ông cẩn thận cân nhắc liều lượng và phương pháp điều trị, không chỉ dựa trên triệu chứng mà còn xem xét cả thể trạng và sức đề kháng của từng bệnh nhân.
Anna đứng bên cạnh, quan sát từng động tác của Lý Trường An với sự tôn trọng ngày càng lớn. “Ông có vẻ rất tự tin,” cô nói khẽ. “Tôi chưa bao giờ thấy ai làm việc với sự bình thản như vậy trong hoàn cảnh này.”
Lý Trường An mỉm cười, nhưng không ngẩng lên. “Ta đã trải qua nhiều biến cố, nhiều đại dịch. Nhưng ta luôn tin rằng y học không chỉ là khoa học, mà còn là sự cảm nhận và sự hòa hợp với thiên nhiên. Mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng biệt, và ta cần phải hiểu họ để có thể chữa trị hiệu quả.”
“Ông có nghĩ rằng bài thuốc này sẽ giúp được họ không?” Anna hỏi, giọng cô chứa đựng một sự kỳ vọng nhỏ nhoi.
“Chúng ta sẽ biết sớm thôi,” Lý Trường An đáp lời, ánh mắt ông dừng lại trên một bệnh nhân đầu tiên mà ông quyết định thử nghiệm phương pháp mới. “Nhưng ta tin rằng, với sự kết hợp giữa tri thức cổ truyền và y học hiện đại, chúng ta sẽ tìm ra cách để cứu những người này.”
Anna nhìn ông, lòng ngập tràn hy vọng. Dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cô không thể phủ nhận rằng người đàn ông trước mặt cô có một sự tự tin và sức mạnh tinh thần khác biệt. Một sự quyết tâm sẽ dẫn lối họ trong cuộc chiến chống lại đại dịch mới này.