Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 4
Chương 4: Bài Thuốc Bí Truyền
Lý Trường An bước vào căn phòng nơi bệnh nhân đầu tiên sẽ được thử nghiệm bài thuốc của ông. Người đàn ông nằm đó, hơi thở yếu ớt, mắt nhắm nghiền. Làn da tái nhợt, lấm tấm mồ hôi lạnh, và những tiếng ho khan không dứt vang lên trong không gian ngột ngạt. Đây là một trong những bệnh nhân nặng nhất, và thời gian của ông ta không còn nhiều.
“Ông có chắc là muốn thử bài thuốc này trên anh ta không?” Anna hỏi, giọng lo lắng. “Anh ta đang rất yếu, và tôi không muốn bất cứ điều gì tồi tệ hơn xảy ra.”
Lý Trường An nhìn sâu vào mắt Anna, sự kiên định trong đôi mắt ông khiến cô cảm thấy một chút yên tâm. “Đây là cơ hội duy nhất để cứu người này. Ta đã xem xét kỹ lưỡng các triệu chứng và thể trạng của anh ta. Bài thuốc này không chỉ là để chữa bệnh, mà còn là để cân bằng lại năng lượng và sức đề kháng trong cơ thể.”
Anna thở dài, gật đầu. “Được rồi, chúng ta không còn nhiều lựa chọn. Hãy làm thôi.”
Lý Trường An nhẹ nhàng mở túi thảo dược, lấy ra từng loại và bắt đầu pha chế. Ông sử dụng một nồi nhỏ để nấu thuốc, trong đó ông pha trộn các loại thảo dược theo một tỉ lệ nhất định. Hương thơm của thảo dược lan tỏa trong không gian, một mùi hương dịu nhẹ nhưng đầy sức sống, khác xa với mùi thuốc sát trùng và hóa chất nồng nặc trong bệnh viện.
Trong khi Lý Trường An nấu thuốc, Anna và các bác sĩ khác theo dõi sát sao từng động tác của ông. Một số người ban đầu hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy sự điềm tĩnh và cẩn trọng của Lý Trường An, họ dần dần cảm thấy một sự tôn trọng ngầm.
Khi nồi thuốc đã sẵn sàng, Lý Trường An rót ra một chén nhỏ, hương thơm nồng nàn bốc lên, tỏa ra khắp phòng. Ông cẩn thận thổi nhẹ để làm nguội rồi đưa chén thuốc cho bệnh nhân. “Anh ta có thể uống được không?” ông hỏi, mắt nhìn Anna.
Anna gật đầu, rồi giúp đỡ bệnh nhân ngồi dậy. Dù rất yếu, nhưng bệnh nhân vẫn còn tỉnh táo, và với sự trợ giúp của Anna, anh ta có thể uống từng ngụm thuốc. Mỗi ngụm thuốc trôi qua cổ họng anh ta, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể, như thể có một nguồn năng lượng mới đang tràn vào người.
Sau khi uống hết chén thuốc, bệnh nhân nằm xuống, mắt nhắm lại như muốn ngủ. Lý Trường An ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên cổ tay anh ta, cảm nhận nhịp đập của mạch. Ông lắng nghe từng nhịp đập yếu ớt, rồi dần dần, ông cảm thấy một sự thay đổi nhỏ. Mạch bắt đầu đều đặn hơn, nhịp thở của bệnh nhân cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Anna cũng chú ý thấy sự thay đổi này, và cô không thể tin vào mắt mình. “Ông đã làm gì?” cô hỏi, giọng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Lý Trường An mỉm cười nhẹ nhàng. “Ta không làm gì khác ngoài việc cân bằng lại năng lượng trong cơ thể anh ta. Bài thuốc này không chỉ là để chữa bệnh, mà còn để giúp cơ thể tự hồi phục. Mỗi thành phần trong đó đều có tác dụng riêng, nhưng quan trọng nhất là sự kết hợp của chúng tạo nên một phương pháp chữa trị toàn diện.”
“Nhưng… làm thế nào ông biết được tất cả những điều này?” Anna hỏi tiếp, ánh mắt cô đầy sự ngưỡng mộ. “Tôi đã học y khoa nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được thấy một điều gì giống như thế này.”
“Đây là tri thức mà ta đã học và thực hành suốt cuộc đời,” Lý Trường An trả lời, giọng điệu trầm lặng nhưng đầy tự tin. “Y học cổ truyền không chỉ dựa trên kiến thức, mà còn là sự kết hợp giữa cảm nhận và hiểu biết về con người. Ta tin rằng mỗi người đều có khả năng tự chữa lành, chỉ cần biết cách kích hoạt nó.”
Anna nhìn ông, lòng ngập tràn sự kính trọng. “Tôi nghĩ chúng ta có thể học hỏi rất nhiều từ ông. Có lẽ đây là lúc để kết hợp giữa y học hiện đại và cổ truyền.”
Lý Trường An gật đầu. “Chúng ta không cần phải loại trừ một trong hai. Thay vào đó, chúng ta có thể kết hợp những gì tốt nhất của cả hai thế giới để tìm ra giải pháp. Nhưng trước mắt, ta cần phải theo dõi thêm các bệnh nhân khác và điều chỉnh phương pháp nếu cần.”
Anna đồng ý, và họ bắt đầu theo dõi tình trạng của bệnh nhân. Suốt cả ngày hôm đó, Lý Trường An tiếp tục pha chế thuốc cho các bệnh nhân khác. Mỗi bệnh nhân đều được ông chăm sóc kỹ lưỡng, từng liều thuốc được điều chỉnh để phù hợp với cơ địa và triệu chứng riêng biệt.
Đến cuối ngày, kết quả đã rõ ràng. Những bệnh nhân được uống thuốc của Lý Trường An đều có những dấu hiệu hồi phục đáng kể. Nhịp thở của họ ổn định hơn, cơn sốt giảm dần, và họ bắt đầu có lại chút sức lực. Các y bác sĩ khác không thể tin vào những gì họ chứng kiến.
“Đây thật sự là một phép màu,” một bác sĩ nói, mắt không rời khỏi một bệnh nhân vừa hồi phục sau cơn sốt cao. “Ông ấy đã làm được điều mà chúng tôi không thể làm được suốt nhiều tuần qua.”
Anna đứng bên cạnh Lý Trường An, cảm thấy lòng tràn ngập hy vọng. “Chúng ta đã bắt đầu thấy ánh sáng cuối đường hầm,” cô nói, giọng đầy xúc động. “Nhưng chúng ta cần phải tiếp tục làm việc chăm chỉ để đảm bảo rằng phương pháp này có thể áp dụng rộng rãi hơn.”
Lý Trường An mỉm cười, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta chỉ mới bắt đầu. Cuộc chiến này còn dài, nhưng với sự đoàn kết và kiên trì, ta tin rằng chúng ta sẽ chiến thắng.”