Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 5
Chương 5: Đối Mặt Với Thế Giới Hiện Đại
Tin tức về sự hồi phục của các bệnh nhân sau khi được điều trị bằng phương pháp y học cổ truyền của Lý Trường An lan truyền nhanh chóng trong bệnh viện, và thậm chí còn vượt ra ngoài ranh giới của nó. Các bác sĩ và y tá bắt đầu bàn tán về “ông thầy thuốc kỳ lạ” từ thời xa xưa, người đã mang lại hy vọng mới cho những bệnh nhân tưởng chừng không còn cơ hội sống sót.
Tuy nhiên, không phải ai cũng tin tưởng và chấp nhận phương pháp này. Trong khi Anna và một nhóm nhỏ bác sĩ hỗ trợ Lý Trường An, một số người khác lại hoài nghi về tính khoa học của y học cổ truyền. Những bác sĩ hiện đại, với nhiều năm kinh nghiệm và đào tạo ở các trường y danh tiếng, cảm thấy khó chịu khi phải chấp nhận một phương pháp mà họ coi là “lạc hậu” và “không có cơ sở khoa học.”
Một buổi sáng, khi Lý Trường An đang chuẩn bị pha chế thuốc cho một bệnh nhân mới, cửa phòng bỗng nhiên mở tung. Một nhóm bác sĩ, dẫn đầu là Tiến sĩ Parker, một chuyên gia về dịch tễ học nổi tiếng, bước vào. Ông ta là một người đàn ông trung niên, có vóc dáng cao lớn và phong thái tự tin, với ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lý Trường An.
“Ông là người đã thử nghiệm những bài thuốc cổ truyền lên bệnh nhân của chúng tôi mà không có sự cho phép?” Tiến sĩ Parker hỏi, giọng nói đầy nghiêm khắc và có chút khinh thường.
Lý Trường An không ngẩng lên, tiếp tục công việc của mình. “Ta đã làm những gì cần thiết để cứu sống những người này,” ông đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần quyết liệt.
“Những gì ông đang làm là vô trách nhiệm và nguy hiểm,” Tiến sĩ Parker nói tiếp. “Chúng ta đang trong một cuộc khủng hoảng y tế toàn cầu, và chúng ta cần phải dựa vào khoa học và dữ liệu chứ không phải những phương pháp không có cơ sở.”
Anna, đứng bên cạnh Lý Trường An, cảm thấy cần phải bảo vệ ông. “Tiến sĩ Parker, ông ấy đã cứu sống nhiều bệnh nhân mà các phương pháp hiện đại của chúng ta không thể chữa trị được. Có lẽ chúng ta nên xem xét việc kết hợp cả hai phương pháp để có kết quả tốt hơn.”
“Điều đó thật vô lý,” Parker phản bác, giọng nói trở nên căng thẳng. “Chúng ta không thể quay lại thời kỳ đen tối của y học. Y học hiện đại đã tiến xa hơn rất nhiều, và chúng ta cần phải tiếp tục tin vào khoa học, không phải những thứ mơ hồ và thiếu chứng cứ.”
Lý Trường An cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt ông gặp ánh mắt của Tiến sĩ Parker. “Khoa học hiện đại và y học cổ truyền không nhất thiết phải đối lập nhau,” ông nói. “Cả hai đều là những công cụ để chữa trị bệnh tật. Khi một người lâm bệnh, điều quan trọng nhất là tìm ra cách hiệu quả nhất để giúp họ hồi phục, bất kể phương pháp đó đến từ đâu.”
Parker khoanh tay trước ngực, không bị thuyết phục. “Tôi sẽ không để ông tiếp tục thử nghiệm những bài thuốc của mình lên bệnh nhân mà không có sự kiểm chứng khoa học. Nếu ông muốn tiếp tục công việc của mình ở đây, ông sẽ phải tuân theo các quy định và phương pháp của chúng tôi.”
Lý Trường An bình tĩnh đáp lại. “Ta không có ý định thách thức hệ thống y tế của các người. Nhưng ta không thể đứng nhìn những người này chết khi ta biết mình có thể giúp. Nếu các người không muốn ta tiếp tục, ta sẽ rời khỏi đây và tìm cách khác để cứu họ.”
Căng thẳng trong không khí tăng cao, và có một khoảnh khắc im lặng đầy áp lực giữa hai người. Nhưng trước khi cuộc đối đầu có thể leo thang, một tiếng kêu yếu ớt từ phía giường bệnh vang lên. Cả nhóm quay lại, nhìn thấy bệnh nhân mà Lý Trường An vừa điều trị đang từ từ mở mắt, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn ánh lên một tia sống.
“Ông ấy… ông ấy đã cứu tôi,” bệnh nhân nói, giọng nói mỏng manh nhưng rõ ràng. “Tôi cảm thấy tốt hơn… tốt hơn rất nhiều.”
Tiến sĩ Parker nhìn bệnh nhân, rồi quay lại nhìn Lý Trường An, đôi mắt ông thoáng hiện lên sự lúng túng. Anna bước lên phía trước, đặt tay lên vai Parker. “Chúng ta đều muốn cứu sống những bệnh nhân này. Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải mở lòng và cân nhắc những phương pháp khác nhau, miễn là chúng có thể giúp họ hồi phục.”
Parker im lặng một lúc, rồi cuối cùng thở dài. “Tôi không đồng ý với cách tiếp cận này, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng kết quả đã có. Tuy nhiên, tôi sẽ yêu cầu ông cùng chúng tôi nghiên cứu kỹ lưỡng hơn về các thành phần và cơ chế hoạt động của những bài thuốc này. Nếu chúng ta có thể chứng minh được tính hiệu quả và an toàn của chúng, tôi sẽ cho phép tiếp tục thử nghiệm.”
Lý Trường An gật đầu, đồng ý. “Ta sẵn sàng chia sẻ mọi kiến thức của mình để tìm ra cách tốt nhất để điều trị cho những người này. Cuộc chiến này không phải của riêng ta hay của các ngươi, mà là của tất cả chúng ta.”
Cuộc đối đầu giữa y học cổ truyền và hiện đại tạm thời lắng xuống, nhưng Lý Trường An biết rằng đây chỉ là bước đầu trong cuộc hành trình dài. Ông cần phải tìm ra sự kết hợp hoàn hảo giữa hai thế giới, để không chỉ cứu sống những bệnh nhân ở đây, mà còn tạo ra một cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa truyền thống và khoa học, để mang lại hy vọng mới cho tương lai.
Nhưng con đường phía trước vẫn còn đầy rẫy khó khăn và thử thách, và Lý Trường An biết rằng ông sẽ phải tiếp tục đấu tranh, không chỉ với bệnh dịch, mà còn với những định kiến và sự nghi ngờ từ thế giới hiện đại.